1 Tiếng chuông điện thoại cầm tay rộn rã vang lên, Trình Gia Mỹ ngẩn người nhìn hiển thị trên màn hình, cơ hồ không dám động, trong lòng bàn tay như có một cơn địa chấn rung chuyển, ướt đẫm mồ hôi lạnh buốt.
2 Gia Mĩ đột nhiên cảm thấy chân như chẳng còn chút sức lực nào, mềm nhũn, chao đảo bồng bềnh giống như đang đứng ở trong đám mây vậy. Chỉ e là đến một lúc nào đó sẽ ngã xuống.
3 Giống như rơi xuống đáy biển tối đen mênh mông không bờ, cô cố gắng thở, cả người mơ mơ hồ hồ. Đầu đau đến mức như muốn nổ tung, cô khẽ mở mắt. Hà Văn Hiên đập vào tầm mắt cô, anh khẽ cười hỏi: “Em sốt cao quá, đã cảm thấy đỡ chút nào chưa?” Trong phòng ngủ vô cùng rộng rãi, ánh mặt trời chiếu rọi, sáng rỡ, sáng đến tức cả mắt.
4 Trong căn phòng rộng mênh mông, vắng lặng, Gia Mĩ nằm dài trên ghế sô-pha, mắt mở trừng nhìn trần nhà, trong mắt ầng ậng nước. Trước khi đi, cô còn ngoái đầu lại nhìn anh, lúc ấy anh như ngây, như dại, như si mê, như đần ngốc, chỉ đứng một chỗ, trong tay cầm chiếc nhẫn ấy.
5 Thế giới này điên rồi, điên hết cả rồi. Gia Mĩ xem lướt qua vài trang báo, sự việc xảy ra ngày hôm qua, hôm nay đã tràn ngập các mặt báo, gây xôn xao dư luận.
6 Xe dừng lại ở bến sông, hai bên dọc đường, gần như không nhìn thấy bóng người. Cô chạy về phía chiếc du thuyền của Dư Gia Lệ, Trên thuyền, không gian tĩnh lặng, không một tiếng động.
7 “Chuột!” - một tiếng thét kinh thiên địa khấp quỷ thần vang lên trong đêm khuya thanh vắng làm Gia Tuấn đang mơ mơ màng màng mở choàng hai mắt, nhìn thấy Gia Mĩ và mẹ đã nhảy lên một cái bàn duy nhất trong phòng, ánh mắt mở trừng trừng sợ hãi nhìn con chuột đang trong cái hòm đối diện.
8 Ngày hôm sau, khi vừa tỉnh dậy cô đã liên tục dọn dẹp đồ đạc, chạy tới chạy lui bận bịu không ngưng tay. Dường như cô không dám ngừng công việc ấy lại, bởi cô sợ mình chỉ cần dừng lại, nước mắt lại rơi trên khóe mi.