1 Trên con đường lên núi Hoa Sơn, một đoàn người gồm hơn 20 người men theo con đường lên đỉnh núi.
Một cô gái hô lớn gọi với ra đằng sau:
"Mặc Viên, cậu nhanh lên một chút đi!"
Cô gái được gọi kia thì ở cách xa cô gái đang lớn tiếng gọi cả chục mét, mái tóc buộc hai bên, trên người khoác một chiếc ba lô, vừa đi vừa thở phì phò.
2 "Này, ngươi là ai, sao lại nằm chắn ngang cửa phủ Thái tử?"
Đúng lúc này, một giọng nói có phần lạnh lùng vang lên. Huỳnh Mặc Viên quay đầu. Một nam nhân thân mặc hắc y cưỡi một con ngựa ngồi từ trên nhìn xuống, mái tóc đen nửa buộc nửa thả, mày rậm mắt phượng hẹp, trông tuấn lãng vô cùng.
3 Huỳnh Mặc Viên được đưa tới Mộng Điền viên. Nơi đây là nơi ở của Thái tử phi nên vô cùng sa hoa, lộng lẫy.
"Mặc Viên, ngươi ở đây chuẩn bị, ta vào cung xin thẻ bài thú ngươi, tối mới có thể quay lại.
4 Nhìn thấy sự đề phòng của Tử Ảnh và Nhất Ảnh, Huỳnh Mặc Viên chỉ lười biếng phất phất tay:
"Ài ài, Trắc phi a, cô không có việc gì sao mà rảnh rỗi chạy tới đây vậy?"
Ừm, nói đúng ra thì Huỳnh Mặc Viên không ưa cái cô nàng son phấn đầy người này.
5 Đám gia đinh còn lại do dự, không biết có nên tiếp tục lên hay không.
Doãn Kiều Mộng dùng ánh mắt căm hận nhìn Huỳnh Mặc Viên. Nàng thấy ánh mắt đáng sợ của ả, liền quay người nhìn ra hai bên phía sau, sau đó vô tội giơ tay chỉ vào mình cười:
"Haha, Trắc phi a, người nhìn ta làm gì? Ta cũng đâu có ăn được?"
Hừ, nếu có thể ta sẽ băm ngươi thành trăm mảnh rồi nướng chín ngươi.
6 Tối đến, Tô Cẩn Hạo trở về, vừa bước vào cửa đã lên tiếng
"Tại sao Trắc phi lại bị đánh?". Hắn mới trở về, liền thấy thân thể yếu ớt của Doãn Kiều Mộng ngất xỉu trước cửa phủ, dân chúng nhiều người chỉ trỏ này nọ.
7 Hoàng cung nguy nga lộng lẫy, mái ngói lưu ly dát vàng. Hàng nô nỳ, thị vệ đi lại quy củ.
Huỳnh Mặc Viên nhìn trái nhìn phải, ánh mắt chăm chú vào mái ngói lưu ly kia.
8 Huỳnh Mặc Viên đứng lên, dưới ánh mắt đay nghiến của đám tiểu thư và hả hê của Hoàng hậu mà bước lên giữa khấu đài đại điện. Tô Cẩn Hạo rạo rực không yên nhìn theo bóng dáng nhỏ bé liêu xiêu của nàng.
9 "Được, ta ra câu đố!" Huỳnh Mặc Viên hơi nhếch miệng, mỉm cười. Nụ cười lười biếng nhưng chứa đầy hào quang khiến không ít hoàng tử phải dừng mắt trên người nàng.
10 Yahoo, Châu nhi về rùi đây, có ai nhớ không???
===========================
"Kẹt". Tiếng cửa mở, Tô Cẩn Hạo lòng rạo rực bước vào phòng, ra hiệu cho đám nha hoàn, mama lui ra rồi ngồi xuống bên cạnh thân ảnh nhỏ nhắn đang chìm vào mộng đẹp của Huỳnh Mặc Viên.
11 Cả phủ sáng rực bởi đèn đuốc, nô tỳ gia đinh đi lại hối hả.
Tô Cẩn Hạo dụng khinh công dẫn theo Tư Lạp phóng tới Mộng Điền Viên.
Vừa thấy thân thể xám ngoắt yếu ớt của Huỳnh Mặc Viên trên giường, hắn liền nhịn không được mà lảo đảo, sau đó nhanh chóng tới bên cạnh nàng:"Mặc Viên, Mặc Viên!".
12 Tin tức Trắc phi gian díu với nam nhân khác truyền khắp kinh thành.
Doãn Kiều Mộng vừa tỉnh dậy, đã thấy bản thân nằm trên giường với một xú nam nhân xấu xí bản thỉu, liền hét toáng lên.
13 Chuyện Doãn thừa tướng thông với ngoại quốc bán nước đã được Tô Cẩn Hạo trình lên Hoàng thượng, hơn nữa còn có đủ nhân chứng vật chứng. Hoàng thượng nổi giận, ra lệnh tru di cửu tộc.
14 "Chúng thần cung nghênh Thái tử, Thái tử phi!". Chu đại nhân thân mặc quan phục quỳ xuống, phía sau còn có một tôn nữ, tôn tử và vài hộ vệ.
Quang Châu rộng lớn chỉ sau kinh thành,cuộc sống cũng vô cùng tấp nập bình yên.
15 Huỳnh Mặc Viên nhìn Lạc Thần Di:"Thi tài?".
Lạc Thần Di hất mặt:"Phải!". Từ lúc nhìn thấy Tô Cẩn Hạo, vẻ đẹp mị hoặc cùng khí chất ôn nhu của hắn khiến ả không thể dời mắt.
16 Xác của Lạc Thần Di dính đầy máu, cả cơ thể cuộn lên một mùi hương tanh tưởi.
"Ả ta, chính là ả đã giết chết Lạc tiểu thư!".
Một giọng nói chua chát đánh vỡ sự hoảng sợ của mọi người.
17 Mấy ngày sau, Tô Cẩn Hạo và Huỳnh Mặc Viên trở về kinh thành. Sau đêm đó đàm luận với Chu Dực, tiếp mấy ngày sau đó, hắn cho ám vệ tìm chứng cứ chứng minh Liễu gia nhà ngoại của Hoàng hậu có ý muốn tạo phản mà lật đổ ngôi hậu, khiến cả Liễu gia chịu chung cảnh bị tru di.
18 Huỳnh Mặc Viên ăn no nê, xong trèo lên giường nằm. Bộ dáng vô tư thản nhiên đến không ngờ.
Tô Thế Dân ngồi ở thư án, vừa xem tấu chương, thỉnh thoảng lại liếc gương mặt khi ngủ của nàng, môi khẽ cong lên rồi biến mất không một dấu vết.
19 Huỳnh Mặc Viên đang nằm an ổn trong phòng, đột nhiên có tiếng động lớn. Nàng lười biếng giương mắt nhìn Tử Ảnh:"Tử nhi, chuyện gì vậy?".
Tử Ảnh khẽ im lặng nghe ngóng, sau đó nhanh chóng tìm cho Huỳnh Mặc Viên một chiếc áo choàng, khoác vào cho nàng, vừa nói:"Người trong cung tới truyền thánh chỉ, khẳng định là chuyện không lành, chúng ta nên ra đó xem thử!".
20 Huỳnh Mặc Viên cau mày tỉnh dậy, đầu óc có phần mụ mị, đau đớn từ gáy truyền đến khiến nàng không khỏi rên lên một tiếng nhẹ.
"Tỉnh rồi?". Giọng nói trầm trầm của Tô Thế Dân truyền tới.