1 Ông mặt trời ban trưa đang hùng dũng lan toả những tia nắng gay gắt, khắc nghiệt xuống khắp mọi nơi. Chúng cố len lỏi qua tàn lá dày của cây bàng già nua, to lớn khiến mắt tôi loá đi.
2 “ Reng. Reng. Reng…” Tiếng chuông báo thức phá tan không gian yên tĩnh trong phòng cùng với giấc mộng đẹp như cổ tích của tôi. Than ôi! Hôm nay lại phải vác cái cặp to đùng đến trường nữa sao? Gì chứ đời tôi ghét nhất thứ 2 đầu tuần với những kẻ xem thường, hành hạ trẻ mồ côi.
3 Bỗng tiếng leo lẻo của con Quỳnh trên bục giảng gián đoạn cuộc tranh cãi chúng tôi:- Ối! Nhìn hai người thiệt là… kute quá đi thôi?“Kute? Mắt con nhỏ so le trong à” Đưa ánh mắt sắc lẻm nhìn nó, tôi thầm cảnh báo coi chừng.
4 Tôi như người mất hồn trước hành động của Thiên Vũ. Hắn sao bất thường quá vậy nè! Thay đổi 180 độ luôn. Và đương nhiên bao nhiêu ánh mắt trong lớp học đều hướng về phía chúng tôi.
5 " Ưhm. . Ưhm. . " Tôi mơ màng tỉnh dậy. Đầu tôi nhức như búa bổ, phía sau gáy vẫn còn đau âm ỉ cú đánh vừa rồi. Cảnh vật xung quanh từ từ hiện rõ trước mắt tôi.
6 " Hức. . . Hức. . . Hức. . . Aaaaa" Tôi gào lên trong đau khổ. Từng giọt nước mắt mặn chát lăn dài xuống má tôi. Đau. Trái tim tôi đau lắm! Nó như bị một con dao sắc nhọn giằng xé lấy.
7 Từng giọt mưa lạnh ngắt cứ phũ phàng tạt vào mặt tôi đau buốt. Nhưng nỗi đau ấy có hề hấn gì với nỗi xót xa trong trái tim tôi lúc này. Thật nực cười! Suốt mười năm nay, tôi ray rứt, tôi dằn vặt vì một người đã ra tay sát hại mình.