1 Nét buồn tuổi thơ Ở bờ hồ, nơi mà những hàng dừa đang rũ bóng in soi dưới mặt nước. Phía xa xa, mấy mươi con vịt đang tung tăng bơi lội lặn hụp dưới nước thật bình yên.
2 Giữa trưa nắng hè nóng bức, một đám trẻ trèo lên cây xoài của một nhà hàng xóm, lặt từng trái xoài sống thả xuống bên dưới cho tụi đồng bọn ở dưới nhặt.
3 Cả **** tối, Việt Phương không chịu mở cửa bước ra ăn cơm, dù ông bà nội hết lời nài nỉ, cô bé bướng bỉnh không chịu ra ngoài. - Bé Phương, mẹ giận thì trách vài câu thôi chứ có phải ghét bỏ con đâu cơ chứ.
4 Việt Phương tức giận chạy đi, cô bé chẳng biết đi đâu, chỉ muốn chạy khỏi mẹ mà thôi. Tụi bạn cũng vừa thay quần áo xong, thằng Hiển được ba nó ột rỗ khoai sống, nó mừng rỡ kêu thằng Nam cùng bê ra chỗ tụ tập để nướng khoai ăn.
5 Hải Phong đang mơ màng ngủ bỗng cảm thấy rất khó chịu nên tỉnh giấc, mồ hôi trên người cậu bé trải đầy. Mở mắt ra , ánh đèn ngủ dìu dặt nhè nhẹ len vào hốc mắt của cậu bé, Hải Phong thở ra một hơi dài đầy mệt mỏi.
6 Việt Phương và chị Nga, cả hai đều giật mình quay đầu lại nhìn thấy Thiên Phong đang từng bước đi xuống cầu thang, trên người vẫn là bộ đồ pijama màu trắng tinh, dù vừa ngủ dậy nhưng ánh mắt của thiên Phong vẫn sáng rực và trong suốt.
7 - Mày có buồn không hả Phương – Con Thắm ngồi xuống bên cạnh Việt Phương đưa mắt thương xót đứa bạn nối khố hỏi. - Không buồn – Việt Phương dứt khoát đáp, nhưng ánh mắt cô bé sầm lại, như có một màn đen che phủ đôi mắt vốn long lanh trong sáng của cô bé.
8 Việt Phương chới với khi bị rơi xuống nước, tay cô bé chỉ vừa nắm được bức tranh mà thôi, nước nhanh chóng xông vào lỗ mũi hốc mắt của cô bé, một cảm giác khó chịu ập đến khiến Việt Phương hoảng loạn sợ hãi, cô bé cố vùng quẫy tay chân torng nước theo bản năng.
9 Hôm nay cậu bé đi vẽ vào buổi sáng sớm, ánh bình minh chiếu sáng mọi vật trở nên sinh động rực rỡ vô cùng. Thiên Phong say mê, ngồi vẽ cho đến khi trời nắng lên cao.
10 Hàng mì chỉ cao hơn đầu tụi nó rất nhiều, từng tán lá mì mềm mại tỏa ra che phủ bầu trời trên đầu chúng, ngăn chặn những ánh nắng chói chang đang chiếu rọi vào tụi nó.
11 Khi Thiên Phong tỉnh lại, cậu bé thấy mình đang nằm soãi dưới mái hiên của một ngôi miếu, đám trả thì đang chơi trò chơi tạt lon ở dưới cây đa già cổ kích, xòe ra những tán lá cây che bóng mát rượi.
12 - Nó còn đi làm nuôi bà nội nó nữa mà, sáng đi làm về mệt gần chết, sức đâu mà nó học chứ - Con Thắm cũng khuyên giải. Việt Phương cũng biết điều đó, cô bé thương cho số phận thằng Bảo lắm, không cha không mẹ, không ai nuôi.
13 Cơm nước say sưa, bọn trẻ ngồi xếp bằng trên mấy cái ghế đẩu bằng tre nhỏ lắng nghe ông nội Việt Phương kể chuyện thời xưa, cái thời mà tụi Tây vào đây ức hiếp dân làng.
14 - Không phải? Em “ Uống nước nhớ người trồng cây” – Việt Phương phá ra cười – Bởi vì em uống nước dừa, nên đương nhiên nhớ người trồng dừa chứ sao? Thiên Phong cũng không khỏi phì cười vì câu đố mẹ hóm hĩnh này.
15 Trước sân nhà thằng Bảo, bên dưới một gốc cây dầu cổ thụ, cái bàn gỗ ọp ẹp xiêu quẹo bị mục rất nhiều chỗ, thằng Bảo ngồi nghiêm túc học theo lời giảng của Thiên Phong.
16 - Em dạy anh thả diều – Việt Phương gật đầu rồi cười vui vẻ, ánh mắt rạng ngời bảo với Thiên Phong: Việt Phương bắt đầu dạy Thiên Phong thả diều, con diều từ từ theo ngọn gió bay lên cao, xa khỏi tầm mắt của hai đứa trẻ.
17 Sau khi tốt nghiệp, cô từ chối công việc ba mẹ xin à quay trở về quê làm giáo viên dạy mỹ thuật. Nhưng hàng tuần cô vẫn chạy đến nhà thăm ba mẹ, nhất là khi Việt Tình đi du học.
18 Jony chạy xe đến một chỗ hẹn, trên xe anh có một bản đồ đường đi, cho nên lâu rồi không về nước, nhưng đường phố vẫn không làm khó được anh. Vừa đến đã thấy anh bạn của mình đang chờ sẵn.
19 Hoàng Tuấn chở Jony về đến khác sạn, anh nhìn Jony lấy hành lý mà mở cửa xe buông lời trêu ghẹo: - Này ! Hay là tối nay mình ở lại đây ngủ với cậu nha, xa cậu lâu như vậy rồi, người ta thấy nhớ quá à.
20 Lại một buổi bình minh sương sớm, nhưng hôm nay Việt Phương không có thời gian mà thưởng ngoạn không khí trong lành, sáng nay cô có tiết mỹ thuật cho nên phải đi sớm.
Thể loại: Xuyên Không, Nữ Phụ, Truyện Teen
Số chương: 15