1 Ánh sáng mặt trời bắt đầu len lỏi vào không gian, chiếm lấy vị trí của bóng tối đã ngự trị trong nhiều giờ liền. Buổi sáng, thành phố bắt đầu quay trở lại nhịp sống hối hả vốn có của nó, những bước chân người đi, tiếng gọi nhau í ới của những người đi tập thể dục buổi sáng và cả những tiếng động cơ của xe cộ đi lại trên đường.
2 Vy dẫn Việt đến mấy cửa hàng cách đó một con phố. Đây là dãy phố bán đồ lưu niệm nổi tiếng thu hút rất nhiều khách hàng trẻ tuổi, có những người là đôi tình nhân, cũng có những nhóm bạn nữ đi cùng với nhau.
3 Đại học Bách khoa Hà Nội được xem như trường dành cho nam sinh của Việt Nam, bởi lẽ sinh viên nữ trong trường thuộc hàng “động vật trong sách đỏ” cần được bảo tồn, nâng niu đúng nghĩa nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
4 Hân Trần: Cái đó… nghe đồn là thế đấy! Tình hình thực tế thế nào thì không biết. Nhưng cậu nghĩ mà xem, ở gần nhau suốt hơn bốn năm chẳng lẽ lại không có tí tình cảm gì? Lửa gần rơm lâu ngày không bén mới là lạ đó!Vy Vy: …Vy Vy: == chắc vậy.
5 - Mong là thế, bà ở đây nhìn lại giúp tôi, tôi quay lại lớp tìm xem!Vy vừa chạy về vừa bần thần nhớ lại xem lần cuối nhìn thấy thẻ xe buýt là lúc nào.
6 Sân bay Nội Bài…- Con nhớ sang đó cẩn thận mọi chuyện. Có việc gì phải báo ngay cho bố mẹ, nghe chưa? – Ngày Linh đi, cả gia đình cô đều có mặt tại sân bay.
7 Hà công chúa: Hôm nay cảm ơn cậu nhiều lắm nhé! Duy Khánh: Ôi, chẳng có gì mà, tiện tay thôi ^^~. Hà công chúa: Nhưng mà hôm nay cậu với cái Vy có duyên lắm đấy! Có một chuyện chẳng biết mình có nên hỏi không…Duy Khánh: ?Hà công chúa: Cậu chưa có người yêu đúng không? Mình hỏi hộ ấy mà không có ý gì đâu nhé!Duy Khánh: Tạm thời chưa có, sao hả?Hà công chúa: Thế cậu có để ý ai trong lớp không? Giống như Lan ấy!Duy Khánh: Sao lại hỏi mỗi Lan? Lại nghe ai nói linh tinh gì rồi phải không? Mai đến lớp lại không tự nhiên bây giờ!Hà công chúa: Tại Lan xinh mà, nhiều thằng trong lớp để ý bạn ấy lắm.
8 - Ơ?- Ơ? Tuấn, cậu…- Ơ hai đứa quen nhau hả? – Chị Phương cũng ngạc nhiên không kém. - Bọn em học chung cấp ba với nhau. – Tuấn trả lời, trên gương mặt vẫn tràn đầy sự ngạc nhiên.
9 - Không phải mà, tại theo phản xạ nên nghĩ thế thôi! – Khánh chống chế. – Mình thấy các cậu thân với nhau nên đoán bừa!- Phản xạ là chết rồi. Aizzz, em Hà coi vậy mà đào hoa ghê ta!Việt bưng khay đồ uống quay lại chợt nhìn thấy trên bàn thừa ra một người con trai.
10 - Chúc mừng sinh nhật em trai! – Chị Phương hớn hở chạy đến ôm Tuấn. – Thế nào, thấy chị trang trí đẹp không?- Đẹp! Em cảm ơn chị nhiều lắm. - Ơn huệ cái gì chứ? Chẳng lẽ chị không tặng mày nổi một món quà? Với cả có Vy nó đến giúp chị nữa mà.
11 Tỉnh dậy trên giường vào buổi sáng, Vy cảm giác như mình đã sống lại, cả cơ thể đau nhức như vừa trải qua một cơn ốm nặng. Mẹ cô nói đúng, sau một giấc ngủ dài, cô sẽ thay đổi cái nhìn về mọi chuyện.
12 Bệnh viện X…- Thôi, tôi không đi nữa có được không?- Đã đến tận đây rồi mà còn đòi về, đi mau. Ngọc, nó không đi thì kéo lên. Trong dòng người tấp nập qua lại ở tuyến bệnh viện trung ương nổi bật ba cô gái trẻ lôi lôi kéo kéo nhau trên tay còn cầm theo một túi cam và sữa đúng chuẩn đi thăm bệnh.
13 - Bình thường ai đi thăm bệnh mà chẳng mang cam đến ạ?- Con trai lớn ghê, bây giờ còn có cả người mang cam đến thăm cơ đấy!- Mẹ này! Cậu ấy da mặt mỏng lắm, lần sau đừng có mà như thế nữa kẻo cậu ấy không chịu đến nữa đâu!- Ơ cái thằng này, mẹ có làm cái gì đâu!- Thôi con không nói với mẹ nữa!Việt bước xuống giường, không nói gì nữa, bộ dáng tức giận với trò đùa dai của mẹ.
14 Ngồi trong lớp học, điện thoại trong tay Vy rung lên liên tục, không cần nhìn cũng biết là ai đang gọi. Cô nóng ruột nhìn thầy giáo đi đi lại lại trên bảng, miệng vẫn tiếp tục bài giảng.
15 - Dạ không, là cháu cho bạn ấy mượn mà quên mất thôi ạ. Bác bảo vệ nhìn hai đứa đầy vẻ nghi ngờ nhưng chủ nhân đã nói thế, bác là người ngoài không đến lượt xen vào.
16 - Bác có nhớ rõ hình dáng người đó không ạ? – Như sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh, Vy hỏi bác lao công dồn dập. - Bác không biết đâu, cậu ta vừa mới đi thôi, cháu chạy ra biết đâu còn kịp!Không kịp cảm ơn bác lao cộng, cô vụt chạy ra ngoài cửa.
17 - Ơ đến kia rồi kìa!Theo tay Hà chỉ, Vy nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong màn mưa. Trái tim cô thịch một cái, đập trật nhịp. Người đó tại sao lại ở đây?- Xin lỗi, mình đến muộn! – Cái áo phao trên người Việt ướt sũng, có lẽ cậu đã đội mưa đến đây.
18 Bọn họ, Vy và Việt, kì thực đã nhiều hơn cái nắm tay này nhưng cô không hiểu tại sao khoảnh khắc hai bàn tay đan vào nhau lại mang đến một rung động diệu kì cho con tim.
19 Người ta thường nói thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng không phải sao? Câu nói đó đã thực sự linh nghiệm vào lúc này. Có hai người một lớn một nhỏ đi ngang qua chỗ họ đang ngồi.
20 - Này, sao cậu trẻ con thế hả? Tự nhiên ngồi đấy chơi làm chi?- Thì có làm sao đâu, lâu lâu trở về tuổi thơ không được à?Bỗng nhiên hai người lâm vào im lặng.