1 'Được rồi. . . Bình tĩnh! Phải bình tĩnh, điều cuối cùng mình nhớ là gì' Nguyễn Bạch Li, 19 tuổi, là sinh viên năm nhất của đại học mỹ thuật. Là một người rất bình thường như bao người khác, tính tình hơi trẻ con, thích chơi game pokemon, coi phim hoạt hình, truyện cổ hoặc truyện tranh.
2 "Hệ thống mới nói gần đây có gì cơ?" Bạch Li hỏi lại hệ thống với tâm trạng khó tin (O_o)
[Gần đây có Thánh Hồn thôn] Bạch Li thực sự không nghe lầm, cái tên này cô từng thấy và đọc qua rồi.
3 Đã hơn 1 tuần từ khi Bạch Li đến với thế giới này, ngày đầu tiên trôi qua khá là khó khăn sau khi tiếp nhận các thông tin hiện giờ của bản thân. Nhưng Bạch Li chấp nhận sự thật là bản thân xuyên qua đến thế giới Đấu la.
4 Đi theo chỉ dẫn của bản đồ, Bạch Li tìm được một hốc cây khá to và vị trí lại không quá xa nguồn suối. Nơi ở mới này là một gốc cây đại thụ to bằng khoảng 3 người ôm, cây cao hơn 9 mét, tàn lá xum xuê lại tươi mát.
5 Đường Tam, hắn đã đến thế giới này gần 5 năm rồi. Hắn vốn là Đường môn ngoại đệ tử, sau khi chết để chứng minh cho tấm lòng của hắn với Đường môn, hắn thực sự không ngờ rằng bản thân hắn lại trọng sinh đến với thế giới này.
6 Chạy đến chỗ Đường Tam, thì Bạch Li đã thấy bóng dáng nhỏ gầy đã ngồi đó từ lúc nào rồi "Chào buổi sáng" Bạch Li cười, bước đến kế bên Đường Tam, tuy nhiên hắn chỉ nghe cô kêu "Vi vi" Không thấy Đường Tam chú ý hay nói gì đến mình, Bạch Li nhìn hướng mặt trời 'Nha.
7 Từ khi tới ở với Đường Tam cũng gần 2 tháng rồi, Bạch Li ngày ngày cùng Đường Tam lên đồi nhỏ, cả hai đều tu luyện, cũng có khi giao đấu với nhau. . .
8 Sau khi hoàn thành nghi thức Giác tỉnh, biết được vũ hồn của mình là lam ngân thảo, một phế vũ hồn thì Đường Tam cũng không quá quan trọng về việc này.
9 Suốt ba tháng trời trôi qua một cách nhanh chóng, mọi việc vẫn theo một nhịp điệu rõ ràng và việc gì đến cũng phải đến. . .
Sáng hôm đó như thường lệ, Bạch Li cùng Đường Tam tu luyện xong thì về, trong ba tháng này cô suy nghĩ và ra quyết định.
10 Thời gian một năm nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn. . . Trong một năm, Bạch Li sinh hoạt vẫn bình thường, theo một nhịp điệu rõ ràng. Sáng sớm tu luyện, trưa dọn dẹp nhà cửa tuy không mấy khả quan nhưng vẫn tính là có gọn gàng ngăn nắp, chiều thì chạy vào rừng luyện tập với kiếm chút thảo dược, gia vị hay rau quả dại.
11 Trong căn phòng toàn là sách của Đại sư, chỉ còn có Bạch Li và hắn. Đại sư nhìn cô chằm chằm khiến cho cô hơi khó chịu, Bạch Li nhảy lên bàn gần đó rồi cười nhẹ nhìn hắn "Vi"
"Vậy ngươi là Tiểu Vi mà Tiểu Tam thường nhắc tới sao?"
"Evee?" "Tam ca nhắc tới ta sao?" Bạch Li ngạc nhiên nhìn Đại sư.
12 Ngày. . . tháng. . . năm. . .
Đầu năm học, các học sinh đều quay về học viện, tiếp tục con đường làm hồn sư. Nhìn cảnh này làm Bạch Li nhớ lại kiếp trước, những năm đi học, ngày tựu trường lúc nào cũng vui.
13 5 năm sau. . .
Cái nóng buổi trưa thiêu đốt khiến cho người người khó chịu, tuy vậy người dân ở Tác Tán thành vẫn làm việc và sinh hoạt bình thường, mặc cho cái nóng gay gắt.
14 Trong một căn phòng trọ. . . Bạch Li đang nằm ở trên ghế ở trong phòng. . . cô hé mắt nhìn thấy Đường Tam đang ngồi tu luyện, sau đó cô liếc nhìn quanh căn phòng trọ một lần nữa và chỉ có một từ kết luận cho phòng trọ này.
15 Sáng sớm, bắt đầu từ phía nam của Tác Tán thành là ruộng lúa mênh mông. Nhìn quanh đều là lúa xanh sắp nhuộm vàng, trời quang, mây tạnh khá là dễ chịu, chưa kể thi thoảng có gió nhẹ thổi qua khá là mát mẻ.
16 Sau khi được miễn khảo thí cửa thứ hai và ba thì nhóm của Bạch Li được thêm hai thành viên mới, một người là băng lãnh mỹ nhân mà cô gặp lúc ở cổng thôn.
17 Trận chiến vừa bắt đầu thì Trữ Vinh Vinh ngay lập tức tăng lực lượng và tốc độ của mọi người. . . bao gồm cả Bạch Li. Cô ngạc nhiên nhìn vị tiểu thư này, cô thực sự không ngờ là nàng ta sẽ tăng phúc cho cô như những người khác.
18 Đau. . . cảm giác thật đau. . . cả người đều đau ê ẩm. . . không muốn nhúc nhích một chút nào. . . và điều xui ở đây là người đang bị đau ê ẩm này là Bạch Li.
19 "Đường Tam, mập, các ngươi đang làm gì thế?" Đới Mộc Bạch hỏi sau khi đến gần và thấy rõ tình hình, tuy cũng đoán được một hai, nhưng hắn cũng không quá chắc chắn.
20 Nhìn thấy vị hiệu trưởng Phất Lang Đức. . . gương mặt bình tĩnh, đôi mắt hơi nheo lại sau cặp kính. . . nhìn như vậy mà không khí xung quanh hắn lại trở nên tối sầm.