1 Nhắm mắt lại cô cảm thấy thật mệt mỏi , một ngày đối với cô dài vô tận …
Nhìn lại căn phòng mới dọn đến thầm nghĩ ‘Còn phải dọn đồ đạc lại nữa’
Sau một hồi lâu đâu lại vào đấy cô liền nằm lăn ra gặp Chu công
Ông trời có bất công với cô quá không ?
“Mẹ thì mất sớm , ba thì lại đi lấy mẹ kế.
2 “Nặng quá , đau a~”
Cô thấy thật khó chịu như có ai đang ‘đè’ cô , mà cũng không phải đè mà là ‘thượng’ nha.
Cô cố mở mắt ra trước mắt mờ mờ ảo ảo dần hiện rõ nét nha , một tên đen đuốc đang chăm chăm nhìn cô bộ dạng ‘cái bang’ của hắn làm cô ‘thụ sủng nhược kinh’.
3 Về tới khách điếm cô gọi tiểu nhị “Đem một thùng nước ấm và vài món nha ~” Cô đưa vài miếng bạc vụn rồi lên phòng nằm lăn ra ‘mộng’ Chu công. Lát sau thùng nước ấm được bưng lên.
4 Lão bản nhấp ngụm trà :
- Ta sẽ dạy ngươi khoảng thời gian ngắn , rồi ngươi tự lăn lộn chinh chiến.
Mí mắt cô giựt liên hồi , miệng cười không nổi … ‘Cái gì mà dạy rồi tự lăn lộn , lão ta nói cái gì thế’ “Lão bản nè , lão dạy ta cái gì vậy ? Võ công hả ?”
Lão quay sang hỏi ta :
- Ngươi muốn như thế nào a ? Ta có thể giúp được ta giúp.
5 - Oa ~ tối nay có lễ hội. Ta đi xem nha lão tiên tử , nha nha nha
Cô nắm chặt ống áo của lão tiên gần sắp rách ra mà lão không thèm để mắt đến nàng.
6 Cô luyến tiếc nhìn theo mái tóc ‘bạch kim’ buông xõa phiêu lung trong gió …
Hụt hẫn trong tiềm thức cô tự hỏi “Mình luyến tiếc cái gì ?” Trái tim cô có chút nhói quặn lại …
Cô nhìn tới khi bóng dáng của mỹ nam tóc trắng khuất dần , cảm giác kia lại biến mất nhưng trong tâm cô cảm thấy như vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng ‘vô cùng đặc biệt’ ‘sẽ qua nhanh thôi , sẽ không đau nữa’.
7 - Phải để công tử đợi rồi.
Giọng nói rõ ràng là mềm mại …
Thân ảnh dần hiện lên rõ rệt trong cái đầu ông ‘hoa khôi’ Túy lâu này có làn da trắng noãn , mũi cao , miệng nhỏ hồng tự nhiên khiến người ta nhìn vào yêu thích không muốn buông.
8 Nàng tuy say nhưng đầu óc vẫn rất là thanh tịnh. Mặt đỏ hồng quay sang nhìn mỹ nam ‘đầu vỡ ong ong’ thấy vẻ mặt y nhăn lại khiến ta nhìn vào đau lòng chết đi sống lại.
9 Y cảm thấy rất thỏa mãn vật nhỏ đang bám chặt lấy y không buông … Miệng ngầm không được “Oa
Thiên biết khinh công sao ?” mắt nàng tràn đầy sự ái mộ không nói thành lời.
10 Nàng và y rất vui vẻ nhưng đêm nay y phải về hoàng cung , nơi mà y phải đối diện với sự giả tạo đi cùng với nụ cười được luyện thành thục qua năm tháng.
11 Dụi vào ngực của y nàng ngủ một mạch đến sáng , thì không còn thấy y nữa … Nàng buồn trống vắng rồi lại có 1 chén cháo nhỏ trên bàn bên cạnh là bức thư y gửi cho nàng.
12 - Ngài nói xem nữ tử đó có thân phận như thế nào ?
Tử Đô quay sang hỏi Hiên Viên Thuần Quân nhưng nhận lại là vẻ mặt không như hắn mong muốn. Thuần Quân phất áo bỏ đi mái tóc trắng phiêu lung ngay trong gió.
13 Thuần Quân đặt nàng trên giường , liếc đôi mắt sang cạnh người hầu lập tức đi gọi đại phu. Hắn nhìn vật nhỏ trên giường nhớ tới lúc hắn còn bé … Ngón tay như băng ngồi trên giường cạnh nàng chạm khẽ vào má … Thuần Quân nhẹ giọng sủng nịnh “ Thực mềm”
Cảm xúc mềm mại trên tay thật thú vị “Mềm mềm a!~” cú chút nóng trên má … Đôi mắt mang theo vài tia ấm áp nhưng rồi biến mất trong giây lát , hắn cầm đôi tay nàng lên rõ ràng có ai hạ độc lên nàng.
14 Bầu trời âm u một mảng Bạch Nhạn Điểu xà xuống Tử Đô và Thuần Quân chỉ im lặng nhìn một tràng.
Lòng Tử Đô hoảng sợ Còn Thuần Quân chỉ mặt lạnh tâm nóng , hai người không thể động đến Bạch Nhạn Điểu cũng không thể lấy thư nếu không phải là người được nhận , Bạch Nhạn Điểu nhất định sẽ đưa thư đến đúng người hoặc là nó chết …
Mà nó mà chết tức có chiến tranh.