1 Thành phố Yên Xuyên có một truyện xưa tích cũ, truyền rằng xưa kia thành phố này từng bị một vị tướng quân chiếm lĩnh, vị tướng quân này cả đời chiến tích hiển hách lại chưa lập gia đình, sau khi chiếm được thành phố, chàng đặt tên thành phố này theo tên người con gái mà mình yêu nhất, nàng ta người đẹp nhất thành phố này.
2 Lộ Thiểu Hành tiếp nhận "Liên Thịnh", đúng vào thời điểm không tốt, đầu tiên là nội bộ công ty không đoàn kết, trên dưới công ty lòng người đều hoang mang, còn chia bè kéo phái.
3 Lê Họa ngồi trên xe Trác Dực Đình, anh mời cô đi uống cà phê, cô từ chối anh, sau đó anh nói gì cô đều nghe không rõ, đầu óc có chút hỗn loạn. Sau khi xuống xe, Trác Dực Đình đứng yên tại chỗ, cô cũng đứng yên ở đó, suy nghĩ một lát, vẫy tay với anh "Lái xe cẩn thận.
4 Tô Nhứ là một người không nói hai lời, nghĩ cũng đừng nghĩ có thể thay đổi được suy nghĩ trong đầu cô, cô quả thật có ý nghĩ muốn tìm đến cái chết. Lê Họa cũng không khuyên ngăn Tô Nhứ, chỉ xin ông chủ “Mị Lực” nghỉ vài ngày , ở nhà chiếu cố Tô Nhứ.
5 Tô Nhứ ở bệnh viện đến ngày thứ hai thì nhất định đòi xuất viện, mặc cho Lê Họa khuyên bảo như thế nào, Tô Nhứ vẫn cố chấp không nghe. Hiểu rõ lời mình nói không thay đổi được quyết định của Tô Nhứ, nhưng vẫn là nhịn không được phải lên tiếng, Lê Họa cũng tự thấy bản thân nói đi nói lại cũng phải đuối lý trước Tô Nhứ.
6 Cô dùng khăn tay lau khô nước trên mặt, nhìn qua tốt hơn một chút, không đến mức tái nhợt. Cho dù bây giờ cô không còn sức suy nghĩ thấu đáo, cũng không muốn cho người ta thấy bộ dạng cô vô dụng như vậy.
7 Linh hồn cô đơn đáng xấu hổ, một bên muốn nhận lấy ấm áp từ người khác, một bên mãi mãi không muốn trả giá. Buổi tối Lê Họa ngủ không ngon, đầu đau không chịu nổi, hơn nữa bà dì cả cũng lựa chọn thời điểm này mà đến, nằm trong chăn, nhắm mắt lại, thầm nghĩ muốn hôn mê đến ngày hôm sau.
8 Lần này cùng Trác Dực Đình nói chuyện, Lê Họa cảm thấy rất thoải mái, Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, tâm tình đương nhiên tốt lên.
9 Ngồi ở giữa đình nhỏ, Trác Dực Đình có chút không biết làm sao, cha mẹ quả thực đem sự kiện kia của mình trở thành u ác tính, hận không thể lập tức cắt bỏ, "Cậu về sau kết hôn lựa chọn con dâu trong lòng cha mẹ hay chọn người phụ nữ mình thích?""Người như chúng ta vậy, có lựa chọn sao?" Lộ Thiểu Hành dời ánh mắt đi chỗ khác, phát hiện Lộ Ôn Diên ngồi ở chỗ kia.
10 Lê Họa ngồi ở trước máy tính, nghĩ vẫn đi tiếp như vậy cũng không được, cũng không thể dựa vào việc uống rượu cả đời, người ta không chê, dạ dày của cô cũng chịu không nổi.
11 Lê Họa cảm thấy được mình càng ngày càng có thể chấp nhận Trác Dực Đình tham gia vào cuộc sống của mình, cũng cảm nhận được khắp nơi đều có hơi thở của anh.
12 Lộ Thiểu Hành rời khỏi trước tiên, Lương Hạo chỉ cười nói tên kia không phải chiếu cố bình thường. Những người òn lại, đương nhiên tiếp tục trò chơi. Thiếu ai cũng giống nhau chơi đùa, giống nhau uống rượu ăn cơm, không có cái gì khác biệt.
13 Chờ đợi lâu như vậy, đổi lại cái gì đều không có kết quả, nghĩ đến cũng không làm cho Lộ Thiểu Hành cảm thấy vui vẻ, nhưng cũng không thể nào tức giận.
14 Lê Họa đứng tại chỗ, thẳng đến thanh âm tí tách của đồng hồ vang lên, lại qua một giờ. Chiếc đồng hồ này là tự tay cô thêu trong lúc rảnh rỗi, liền làm.
15 Lộ Thiểu Hành cầm điện thoại, kiên nhẫn nghe đối phương giải thích, di động cầm trong tay thay đổi một vài tư thế, hơi chiu mày. Có lẽ là thật không ngờ, một sự kiện đơn giản như vậy, cũng có thể có loại kết quả này.
16 Không biết gió làm sao thổi qua, cô cảm thấy trên mặt lạnh như băng, anh thực ra cũng giống một trận gió, thổi vào thế giới của cô, cô nghĩ trận gió này về sau không thổi nữa, nhưng anh lại một lần nữa thổi vào thế giới của cô.
17 Cùng trận gió này giống nhau đột nhiên thổi tới, cô đưa tay vỗ đầu của mình một phát, làm cho mình nhìn anh trấn định. Đều là quá khứ, tất cả đều là quá khứ, giờ phút này người đứng bên cạnh cô chính là một người xa lạ.
18 Mang thai? Lê Họa theo bản năng vuốt bụng của mình, người đàn ông này chưa từng cho mình điều gì tồt đẹp cả, tất cả chỉ là ảo tưởng, chính mình lại từng nghĩ tới lưu cho mình kí ức thống khổ nhất.
19 Rất lâu trước kia, Lê Họa đã hỏi qua chính mình, tôn nghiêm kia thể hiện ra làm cái gì. Đối với người như cô mà nói, thực không có nhiều tác dụng, đảm đương không nổi cơm gạo, càng không đảm đương nổi quần áo.
20 Một người đàn ông uống rượu, rất dễ dàng làm cho người ta có nhiều ý tưởng khác nhau. Một phụ nữ uống rượu, dễ dàng làm cho người khác có ý nghĩ vẩn vơ xảy ra sau đó, đương nhiên, những chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra.