1 Đị a ngục trần gian (thượng)“Căn phòng của nó là địa ngục chốn nhân gian. ”* * *Hồ Bất Động không sao ngủ được. Nguyên nhân, có lẽ chột dạ vì vừa rồi đã chót lớn tiếng nói mình “thật lòng”, nên bây giờ trái tim treo ngược giữa không trung, bởi vì sư thúc kia nghe xong hai tiếng “thật lòng” của cô liền lạnh lùng đi về nhà, lúc vào phòng còn đập cửa đánh “rầm” một cái.
2 Đị a ngục trần gian (hạ)“Haizz? Sao đột nhiên lại yên tĩnh vậy. ”* * *Địa ngục chốn trần gian!Đây là cảm giác đầu tiên khi Hồ Bất Động mở cửa phòng của Trác Duy Mặc.
3 “Phạn Đoàn, bố của cháu là…”* * *“Rầm!”Nhìn cánh cửa bị kéo mạnh trước mặt, cùng chiếc thẻ tín dụng bị ném ra ngoài, Hồ Bất Động giật giật khóe miệng.
4 “Hôm nay em nhìn thấy mẹ rồi. ”***“Hu. . . hức. . . ” Tiếng khóc nấc vang lên. “Chép chép. . . ” Tiếp đến là tiếng nếm thử món“Soạt soạt. . . ” Tiếng lật sách liên hồi.
5 “Cùng tôi loạn luân!”***“Khốn kiếp, tôi thà chết cũng không gọi anh ta là sư thúc! Bản thiếu gia ghét nhất là loại đàn ông yếu ớt!” Nước lẩu sôi “sùng sục” trong nồi cơm điện, bà chủ ân cần gắp thức ăn cho Hạ Thiên Lưu.
6 “Giúp cô sửa chữa những thói quen xấu. ”***Chiếc đèn pin hỏng được dựng đứng trên bàn trà, mảnh thủy tinh vỡ thu thành đống trên đó. Hồ Bất Động di chuyển cái cổ nhìn sang trái.
7 “Dù gì nếu không phải anh gặp xui xẻo tôi đã không để ý đến anh như vậy!”***Phải chọn môn học thêm, chọn môn học thêm rồi không học, đây là truyền thống “tốt đẹp” của trường dạy nghề khôngmấy tên tuổi này.
8 “Thực ra, cậu chỉ muốn báo thù thôi mà. ”***“Làm rất tốt!“Bộp!”Một tiếng vỗ tay tán thưởng, biểu dương, khen ngợi nặng nề đập lên vai Hồ Bất Động. Cô nghi ngờ những lời tán thưởng của bà chủ câu lạc bộ.
9 “Cậu căn bản đấu không lại bà ấy mà. ”***“Khốn kiếp! Tần Vĩnh Thi, bảo kẻ đang quấn lấy bản thiếu gia kia tránh xa ra một chút, bản thiếu gia đồng ý phục vụ phụ nữ, chứ không muốn phục vụ gã ẻo lả Mạn Đồn Đồn!” Tiếng đạp cửa bạo lực không át nổi giọng nói oang oang của Trác Duy Mặc, thậm chí còn đang thể hiện tác dụng tích cực làm nền cho giọng nói ấy.
10 “Nhìn cho rõ đi, đây không phải là tiếp khách mà là loạn luân!”***“Lấy độc trị độc” từ cổ chí kim đều là một nước cờ hiểm, nếu làm không tốt, hai lần độc sẽ tấn công vào tim, gây phản tác dụng, bởi vậy chưa đến lúc vạn vật bất đắc dĩ, thường không vị thầy thuốcnào chọn cách này.
11 “Cô thích là được rồi. ”***Hồ Bất Động luôn cho rằng triết học tình yêu của mình có chút khác thường, quái dị lại hơi biến thái, nhưng không ngờ rằng núi cao còn có núi cao hơn, nhà cao cũng có nhà cao hơn, so với sư thúc của mình, cô rốt cuộc cũng tìm thấy chút cảm giác tự hào mình giống mọi người bình thường.
12 “Chẹp chẹp chẹp, kiếp đào hoa, cũng là kiếp số mà bố không có cách nào hóa giải. ”***Quan hệ giữa người với người có trăm nghìn chủng loại, thay đổi không ngừng và vô cùng nhanh chóng, thực sự là môn khoa học rất phức tạp.
13 “Thực ra anh vẫn rất xui xẻo, không phải sao?”***Sự tình cóNguyễn Ly thực sự không ngờ tiêu chuẩn của Huỳnh Nhất Nhị lại thực sự không có tiền đồ như bà chủ câu lạc bộ nói.
14 “Anh phải xui xẻo thêm chút nữa, em mới thấy vui đúng không?”***“Tôi về nhà rồi!” Hồ Bất Động tiện tay đóng cửa lại, lao như bay vào nhà, muốn thay hết đống đồ ướt sũng, đang phát từng đợt khí lạnh trên người ra, cô giẫm chân trái lên chân phải để cởi giày, rồi run rẩy khoanh tay ôm trước ngực, đi chân trần vào phòng khách, đang định bay thẳng vào phòng tắm để ngâm mình trong nước lạnh, chợt nghe tiếng Hạ Phạn Đoàn.
15 “Trả lại cho anh!”***Tình cảm giữa hai người gián đoạn một thời gian. Trong lòng Hồ Bất Động dự tính như vậy, tính khí của sư thúc khá thất thường, trong lúc này cô không cần thiết phải phí sức bắt chuyện với anh.
16 “Hãy thôi lấy những quy định của nhà em mà áp lên người anh đi!”***“Ting toong!”Chuông cửa nhà họ Huỳnh vang lên. Huỳnh Nhất Nhị thò đầu ra khỏi phòng tắm, nhìn về phía cửa nhà, khẽ nhăn mày lại, chiếc bàn chải đánh răng trong tay vẫn chưa dừng động tác chải răng, bọt kem đầy miệng khiến anh phải đưa ra một lựa chọn bắt buộc, mở cửa hay là tiếp tục đánh răng cho xong.
17 “Nếu như anh nói, anh không để ý nữa?”***Hồ Bất Động thắc mắc không biết có phải đầu óc Huỳnh Nhất Nhị bị đống bảng biểu báo cáo tài vụ khiến ụ mị rồi hay không.
18 “Còn về phòng 312 bên phải phòng cậu, tôi nghĩ không lâu nữa sẽ có người muốn vào ở thôi. ”***Kí túc xá nhân viên của câu lạc bộ trai bao là một nơi trong mấy trăm dặm vuông xua phụ nữ như xua vịt.
19 “Em muốn hạ lưu không?”***Tục ngữ nói rất hay, “thà phá mười ngôi miếu còn hơn hủy một cuộc hônĐạo lí này Hồ Bất Động cô hiểu, hơn nữa còn hiểu rất sâu sắc, và cô cũng nghiêm túc tán đồng bằng cả hai chân hai tay.
20 “Ai muốn quản chuyện vớ vẩn nhà cô chứ, tôi muốn đén đưa Phạn Đoàn về, chẳng hiểu gì cả!”***Sự thể rất nghiêm trọng. Còn nghiêm trọng hơn so với việc Phạn Đoàn li kì mất tích mấy ngày, bởi vì việc này liên quan đến sự trong sạch của Hồ Bất Động.
Thể loại: Ngôn Tình, Võng Du, Xuyên Không
Số chương: 50