21 “Bố em đúng là một ông bố tốt!”***Lần đầu tiên Hồ Bất Động phải hối hận vì đã đem bán chiếc xe cà tàng của mình đi, là khi cô đang trên đường đến bệnh viện Số Ba thành phố.
22 “Làm gì vậy, tự nhiên lại khách sáo đến mức bản thân mình cũng không quen nổi, thật đáng chết. ”***Như một cơn gió, chạy ào ra khỏi câu lạc bộ trai bao, Hồ Bất Động dùng hết tốc lực mà chạy, muốn nhanh chóng được cuộn chặt mình trên chiếc giường nhỏ ấm áp.
23 “Tin thì có, không tin thì không có. ”***Cô mở cửa nhà, cởi giày ra, đang định đi vào bên trong, thì thấy bố mình đang nhận điện thoại trong phòng khách đột nhiên hét lớn: “Quay về rồi, quay về rồi! Cậu tìm nó có chuyện gì sao? Có hay không có, cậu cũng nói với tôi đi, cái gì cũng không nói là có ý gì chứ?”.
24 “Em tìm anh để cãi nhau sao?”***Túi đựng rác, từng túi từng túi được ném ra bãi xử lý rác bên ngoài. Mỳ gói xếp chồng, từng hộp từng hộp được cho vào tủ cất trữ đồ ăn.
25 "Trước đây em luôn nói anh xấu xí, hóa ra em thích bộ dạng này. "***Cã nhau. Cô cãi nhau với Hạ Thiên Lưu rồi. Cùng với vị sư thúc không tùy tiện nói cười, chỉ biết nhìn người với ánh mắt lạnh lùng, biểu hiện nhiều nhất cũng chỉ là mím môi, đêm ba phần tư sinh mệnh cống hiếncho việc ngủ kia cãi nhau rồi.
26 "Cùng với thiếu chủ chưởng môn nhà ông đi hẹn hò. "***Trường dạy nghề chẳng có tiền đồ và trường Tiểu học nổi tiếng chỉ cách nhau một con đường. Học sinh của trường dạy nghề vẫn như ngày thường, ăn mặc cổ quái lập dị, còn học sinh trường Tiểu học nổi tiếng thì luôn giữ cái khuôn mặt thuần khiết, được đưa đón bởi những chiếc xe hơi cao cấp.
27 "Chị Hồ! Có cuốn tiểu thuyết ngôn tình nào kết thúc không phải là đại đoàn viên không?""Kết thúc không phải là đại đoàn viên? Vậy còn gọi gì là tiểu thuyết ngôn tình nữa!"***Hai ngày sau, tại sân ga.
28 Ve sầu đang kêu, ếch nhái đang kêu, đến cả con chó to của sở cảnh vệ cũng đang sủa. Đúng là một mùa thật ồn ào. Cái mùa này đã ồn ào như vậy, tại sao mấy cô nữ sinh ở bàn bên cạnh còn muốn gia nhập vào phạm vi ho động của giống cầm thú không có lý tính kia, cùng với bọn chúng kêu la ầm ĩ bên tai cô.
29 Hạ Thiên Lưu đặt cuốn sách mới xem được một nửa trên tay xuống, thả lỏng cặp mày nhăn nhó, mặc ột cơn gió lạnh lùa vào từ phần cổ áo sơ mi bị cởi ra của anh, ánh nhìn lướt trên cuốn sách, từ từ đưa mắt lên, lạnh lùng nhìn chiếc điều hòa lớn đang tỏa khí lạnh vào người ngồi trên sô pha là mình.
30 Vấn đề bây giờ rất lớn, đây là lúc hai người phải đưa ra chọn lựa cuối cùng giữa thể xác và tâm hồn. Cho nên hai người bọn họ nên quay về nhà, ngồi trên ghế sô pha để nói chuyện một cách nghiêm túc.
31 Trong phòng khách của câu lạc bộ trai bao, tiếng người huyên náo ầm ĩ, Huỳnh Nhất Nhị ngáp dài ngồi trong phòng làm việc của bà chủ. Nếu như không phải nhận được điện thoại của bà chủ, phải đưa người nào đó đi làm, thì sau ca làm đêm, bây giờ anh vẫn còn nằm bò trong ký túc cùng Trác Duy Mặc ngủ sung sướng.
32 “Thiên Lưu sư thúc không bằng loài cầm thú. ”Một tờ giấy A4 tiêu chuẩn được thêm vào một dòng chữ lớn viết bằng bút bi nghệch ngoạc của Hồ Bất Động, được dán lên phòng người nào đó bằng băng dính hai mặt, bay phất phơ theo gió.
33 Hừ hừ!Đầu tiên, xin đem âm điệu của hai tiếng này đọc thành tiếng cười nhạt. Đương nhiên, đây không phải là cách cười nhạt của vị Hạ sư thúc vĩ đại, băng thanh ngọc khiết, khí chất siêu nhiên của cô, cũng không phải cái cách cười lạnh lùng nghe không ra hỷ nộ ai lạc của anh.
34 Phòng khách câu lạc bộ trai bao thật là một nơi hoan lạc, mỹ lệ. Giai điệu một bài hát tiếng Anh tao nhã cô không biết tên đang bay khắp căn phòng. Trong sàn nhảy có rất đông người, nhưng số người cô quen thì lại rất ít.
35 Thời gian biểu của Hạ Thiên Lưu. ***Cô cũng không biết, có phải sau chuyện khiêu vũ kia, anh có gì thay đổi không. Cô chỉ cảm thấy, thời gian biểu của anh tự dưng lại biến thành rất không rõ ràng, ngày về, đêm đi, hoàn toàn đạt tiêu chuẩn phục vụ của nghề trai bao.
36 Khi Hạ Thiên Lưu đầu đau như búa bổ, tỉnh dậy khỏi sô pha, phát hiện ra trên người mình chỉ đắp một chiếc chăn, áo sơ mi hào phóng phanh rộng ra như váy, xung quanh quần áo bị vứt thành một đông bừa bộn, chiếc sô-pha bị chà đạp không thương tiếc, có chút biến dạng.
37 "Tinh Dã Anh rất đặc biệt!"Dương Thiên Tử tác giả cuốn Hoa anh đào tháng Tư đã nói như vậy. Tôi thường nghĩ, một cô gái có thể nghĩ ra những cái tên như Hạ Thiên Lưu, Hồ Bất Động cho nhân vật chính của mình, rốt cuộc là người như thế nào? Nhạy bén, tình quái, hài hước, hóm hỉnh hay là thâu hiểu lòng người?Mang theo những thắc mắc này, tôi đã quen biết Tinh Dã Anh.