1 Tôi tên là Trần Mộng, hiện đang sống cùng một đứa trẻ to xác có tên Thiệu Khải tại một thành phố xa lạ cách rất xa quê hương. Tôi rời khỏi quê nhà lúc mười chín tuổi, hiện giờ sắp hai mươi mốt tuổi.
2 Mới sáng sớm đã nghe thấy tiếng trống ầm ĩ phát ra từ nơi nào đó, tôi mơ màng mở mắt, nhìn thấy bầu trời phía sau rèm cửa vẫn là một màu lam tối, chắc chắn bây giờ mới chỉ năm giờ sáng.
3 Tôi, Thiệu Khải, A Mao, Tiểu Triết, bốn người chúng tôi ở cùng nhau. Chúng tôi gọi căn phòng cũ kỹ này là nhà, gọi nhau là người nhà. Đúng rồi, còn có Tôn Diệc mãi mãi là anh em tốt của anh, là người nhà của chúng tôi.
4 Có một chàng trai như vậy đã từng tồn tại ở một nơi nào đó trong cuộc đời, trên cơ thể anh có mùi của nắng, khô mà lạnh.
Khúc Thành! Khúc Thành! Khúc Thành! Tôi đã từng thích gọi cái tên này hơn bất cứ thứ gì trên đời, nhưng giờ đây, hai chữ ấy đã trở thành một cái gì đó rát linh thiêng.
5 Khi đang chạy trốn một đám người xấu, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là khuôn mặt kinh ngạc của Khúc Thành. “Cậu sao thế?” Cậu ấy nhìn tôi hỏi.
“Không sao, tìm giúp mình một chỗ, bây giờ mình không về nhà được.
6 Mỗi khi mùa đông đến, tôi đều nhớ lại đêm giao thừa tôi và Thiệu Khải đặt chân đến Ly Thành. Đó là mùa đông lạnh nhất trong đời tôi.
Ly Thành vừa trải qua một trận mưa tuyết, đường phố khắp nơi đều là tuyết, ở nhiều con ngõ nhỏ vẫn còn những tảng băng cứng đanh.
7 Nói tóm lại, Ly Thành là một nơi có thu nhập bình quân đầu người không cao, có nhiều người làm công đến từ các thành phố khác, nhà cao tầng cũng vô cùng ít, còn chưa hề xuất hiện bóng dáng nhà chung cư.
8 Địa điểm Khúc Thành gặp Trần Niên lần đầu tiên không phải ở nhà mà là một quán KFC. Lúc này, mối quan hệ giữa tôi và Khúc Thành đã trở nên vô cùng thân mật.
9 Sáng sớm hôm sau, tôi ngắm khuôn mặt có hai vòng mắt thâm sì như gấu trúc của mình ở chiếc gương trong nhà vệ sinh rồi dùng nước rửa đi rửa lại mặt mấy lần.
10 Khi hương vị cuối xuân đầu hạ trở nên rõ ràng thì ở chiếc bảng đen phía cuối lớp học xuất hiện dòng chữ thông báo chỉ còn một trăm ngày nữa là đến kỳ thi cấp ba.
11 Type: Suzinni711
Điều khiến tôi thấy thoải mái nhất khi hát ở Thành Trì là có thể ngồi phía dưới nói chuyện với ông chủ. Đó là người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, tuy anh ta kinh doanh hoạt động giải trí nhưng tính tình lại rất nho nhã.
12 Type: Suzinni711
Tôi vẫn thường dùng những từ đó để hình dung sự hòa hợp trong đó để hình dung sự hòa hợp trong thời gian ba năm cấp ba giữa tôi và Khúc Thành.
13 Type: Suzinni711
Tôi biết tôi lại một lẫn nữa mơ giấc mơ đó. Xuất hiện trong mơ vẫn là con đường thẳng tắp không nhìn thấy điểm cuối, có điều lần này nó được phủ lên một lớp sương mỳ dày đặc.
14 Suốt gần ba tháng, Thiệu Khải chăm sóc cho tôi từ ăn uống đến ngủ nghỉ… Ngoài điều cuối cùng hộ lý bình thường không thể làm, những cái khác gần như giống hệt.
15 Type: Suzinni711
Lần đi tảo mộ đó quả thực đã xảy ra chuyện, tôi nghĩ tôi chính là kẻ gây rối trời sinh.
Sáng sơm, rửa mặt ăn sáng xong, tôi cùng Trần Niên đón xe buýt đường dài.
16 Type: Trang Phùng
Đêm đầu tiên tôi và Thiệu Khải cùng nhau diễn ở quán bar, ông chủ đã nhìn ra được quan hệ của chúng tôi, mặc dù chúng tôi luôn cố gắng giữ khoảng cách để che giấu điều đó.
17 Type: Trang Phùng
“Này, lát nữa gặp bố em anh sẽ nói gì?” Khúc Thành trở tôi về nhà. Trần Niên lúc này có lẽ đang chuẩn bị đồ ăn.
“Em muốn anh nói gì?”
“Em…” Tôi cúi đầu ngẫm nghĩ, tự dưng thấy đầu mình trống rỗng như thể cỗ máy bên trong đó đang ngừng hoạt động.
18 Type: Suzinni711
Có người từng nói, tình cảm của chúng ta đối với một người sẽ diễn biến từ “nhớ nhung” đến “nhớ tới” rồi lại biến thành “quên đi”. Nhưng rốt cuộc phải cần bao nhiêu thời gian? Một năm? Hai năm? Hay là tắm năm, mười năm? Con người vì con lòng tự tôn nên phải hướng về phía trước, còn có đầu óc trí tuệ để vượt trội hơn vạn vật, lại có cả sự tham lam không bao giờ thấy đủ, sự cô đơn không thể bù đắp trong lòng, phung phí tình cảm một cách xa xỉ, vì thế mới hết lần này đến lần khác bị rơi vào vòng tuần hoàn ác tính.
19 Không ai là cứu tinh của ai
Type: Suzinni711
Khuyết tật vách ngăn xảy ra khu vách ngăn phát triển không bình thường trong thai kỳ, là chứng bệnh tim bẩm sinh thường gặp.
20 Đón cơn gió lạnh đầu tiên, tôi biết mùa đông lại sắp đến. Mùa đông là khởi đầu của tôi ở Ly Thành, mỗi khi mùa đông đến, tôi lại không kìm lòng thầm cảm thán: “Lại một năm nữa rồi!”
Khi Thiệu Khải về, tôi đang cho mèo con ăn sữa trong sân, thậm chí còn không phát hiện anh đang đứng phía sau.
Thể loại: Xuyên Không, Trọng Sinh, Dị Giới, Huyền Huyễn, Ngôn Tình
Số chương: 8