1 Hôm nay là ngày cuối tuần đẹp hiếm thấy, Mạc Vi Miên vốn hẹn bạn thân đi ra ngoài chơi, ai ngờ lại bị cho leo cây, cô nghiến răng nghiến lợi, tốn hơi thừa lời mà nghe di điện thoại giải thích của ai đó.
2 Hôm nay vận trình của Mạc Vi Miên cô khẳng định là đen đến không tưởng được, đầu tiên là bị bạn thân cho leo cây, còn bây giờ thì gặp phải một tên thần kinh, không thể chịu đựng được nữa.
3 Hoàn Thánh quốc, thần đế năm thứ 5, đất nước trong thời kỳ thái bình thịnh thế, dân chúng an cư lạc nghiệp, bên trong kinh thành một mảnh phồn hoa rực rỡ.
4 Tô Yên Vận bộ mặt vặn vẹo, nàng tức giận đến toàn thân phát run, trên mặt phấn trang đều bị biến dạng, tiện nữ này không biết ở đâu chui ra cư nhiên đặt mông ngồi lên mặt của nàng.
5 Mạc Vi Miên thở hổn hển, chạy trối chết, nghe thấy phía sau có động tĩnh, chỉ biết thị vệ đã đuổi kịp đến đây, đại não cô đã sớm loạn, nhìn thấy có cửa phòng, ánh mắt phút chốc sáng lên, như người ngã xuống vực vớ được sợi dây, cô nhanh chóng chạy đến mở cửa trốn vào bên trong.
6 Ách, hắn giống như…đang ngủ đi?
Mạc Vi Miên nhẹ nhàng bước lại gần chỗ anh chàng đẹp trai, thật là một sự hưởng thụ của cuộc sống.
Anh chàng đẹp trai này hình như thật sự đang ngủ?
Mạc Vi Miên tâm tư ngứa ngáy, là nữ nhân ai cũng đều thích thưởng thức trai đẹp, nói cho cùng, đâu phải lúc nào cũng có trai đẹp để mà ngắm chứ?!
Không ăn một chút đậu hủ, thì thật có lỗi với chính mình mà?
Giống như là thiên sứ cùng ác ma đang tranh đấu, trong lòng Mạc Vi Miên vẫn giằng co cả buổi, Mạc Vi Miên nuốt nuốt nước miếng, quyết định tiến gần thêm chút nữa.
7 Sắc mặt đỏ bừng, mặc cho Mạc Vi Miên cố gằng thế nào cũng không thể làm hắn xê dịch chút gì, cô thật sự sợ đến độ muốn khóc.
Hu hu hu, Mạc Vi Miên cô như thế nào không phải bị quy là thích khách thì lại bị người ta coi là thế thân, còn bị cưỡng đoạt mất nụ hôn đầu nữa chứ.
8 “Tuyết Nhi, vì cái gì muốn cự tuyệt ta, trong lòng nàng trừ bỏ họ Mộ Dung Sở, thì không thèm nhì đến ta sao?” Viêm Dạ nắm hai tay Mạc Vi Miên ấn lên trên đầu, đôi mắt lam sâu thẳm lộ ra đau đớn, bên môi thoáng hiện nụ cười khổ.
9 Viêm Dạ nhẹ cười giễu một tiếng, nhìn Mạc Vi Miên tức giận mặt đỏ bừng bừng, đôi mắt màu lam nhiễm đầy dục vọng dần chuyển sang tối tăm như trời đêm, sự bình tĩnh trên khuôn mặt tuấn mỹ trên mặt càng trở nên thâm trầm.
10 Thấy Viêm Dạ có tia lơi lỏng, tận dụng thời cơ Mạc Vi Miên lập tức trừng mắt với hắn, dùng đầu gối hung hăng đánh vào cấm địa của hắn, Viêm Dạ quả nhiên ăn đau, lập tức rời khỏi người cô.
11 “Cấp trên có quy định, trừ phi là có nhiệm vụ, bằng không, không thể tùy tiện hiện thân. ”
Câu này mà hắn cũng dám nói ra được sao, nghe chẳng có chút trách nhiệm gì cả.
12 “Nam Cung Ngọc, ngươi còn tiếp tục cười thì hãy biến khỏi tầm mắt của bản vương ngay lập tức!” Viêm Dạ sắc mặt đen lại, trừng mắt nhìn người đang cười khoái chí, lạnh lùng mở miệng.
13 “Xuân Hoa?” Tổng quản vẻ mặt nghi ngờ, tựa hồ suy nghĩ xem trong phủ có nha hoàn tên như vậy hay không.
“ngày đầu tiên nô tỳ vào phủ, tổng quản đã nói cho nô tỳ biết ở trong phủ phải nói ít hiểu nhiều, chăm chỉ làm việc, tổng quản ngài mỗi ngày bận rộn viẹc lớn việc nhỏ, chắc là không nhớ rõ nô tỳ, nhưng nô tỳ vẫn nhớ kỹ lời chỉ bảo của ngài ạ.
14 Không còn cách nào khác, Mạc Vi Miên đànhòng bếp làm việc. Vừa bước vào cửa đã nghe thấy giọng opera của Lâm đại nương.
“Xuân Hoa, ngươi chết đi đâu vậy, phòng bếp việc nhiều như vậy, ngươi còn dám nhàn hạ!”
Lâm đại nương ở vương phủ làm việc cũng có hơn – ba mươi năm, cũng xem như nguyên lão trong phòng bếp.
15 Đêm tối yên tĩnh, chỉ cần có một chút tiếng động đều dễ dàng nghe thấy, huống chi Viêm Dạ lại là cao thủ luyện võ, hắn thoang thoáng nghe thấy tiếng gì đó.
16 “Ngươi cho là bổn vương sẽ tin tưởng những lời của ngươi sao?” Viêm Dạ nhếch môi lạnh lùng cười.
“cái này, hiện tại có vẻ như không phải lúc để thảo luận vấn đề này, ngươi có buông tay ra để ta mặc đồ vào được chứ?” Mạc Vi Miên đỏ mặt nói, hơi chút cam chịu, dù sao đang trong tình trạng thế này không thể không buông tay chịu trói a.
17 Viêm Dạ không thèm liếc nhìn tới Tô Yên Vận, hắn nhìn người hầu phía sau lạnh nhạt nói.
“các ngươi có nhìn thấy người nào khả nghi vừa chạy qua không?”
“Khởi bẩm Vương gia, không có.
18 Ngày hôm sau, Viêm Dạ liền ra lệnh không có sự cho phép của hắn bất luận kẻ nào cũng không được tùy tiện rời khỏi vương phủ nửa bước, khiến cho bọn hạ nhân long đầy hoang mang, không biết có đại sự gì xảy ra.
19 “Nghe hay chứ!? đây là bài hát ở quê hương của ta” Mạc Vi Miên nhìn nàng cười hắc hắc.
“Xuân Hoa, quê tỷ ở đâu?” Tiểu nha hoàn tiếp tục hỏi.
Mạc Vi Miên nhìn nàng nét tươi cười trên mặt bỗng tan biến, có điểm rầu rĩ nói: “Ở một nơi rất xa.
20 Giờ này khắc này, Mạc Vi Miên chỉ hy vọng con đường mình đang đi vĩnh viễn cũng không đi tới đích, đáng tiếc mong muốn của cô không có khả năng thực hiện được, và hiện thực là cô vẫn đang đứng trước của phòng của vị Tô cô nương kia.