21 Híc, cô thực không cố ý làm hỏng chuyện tốt của người ta. Cô chỉ không cẩn thận run tay một chút thôi mà.
Tô Yên Vận mắt thấy khó khăn lắm mới gợi lên dục vọng Vương gia, ai ngờ đột nhiên lại bị nô tỳ chết tiệt kia phá hỏng.
22 Viêm Dạ cười lạnh, trứng mắt nhìn gương mặt thống khổ trước mặt, thấy nàng chột dạ lại có phần sợ hãi nhìn mình, trong lòng ngờ vực không dám xác định suy đoán của mình.
23 Thấy nàng vẻ mặt mơ hồ nhìn mình, trong đầu Viêm Dạ thoáng hiện một ý nghĩ quái dị. Chết tiệt, hắn lại có thể nghĩ rằng nữ nhân này thật là đáng yêu.
Hu hu, hắn trừng mắt nhìn gì mình chứ?
Mạc Vi Miên ủy khuất cụp mắt, quay mặt nhìn sang thùng nước tắm vẫn còn có chút hơi nóng bốc lên, rồi như có chút hiểu ra ý tứ của hắn.
24 “Rốt cuộc tôi phải nói mấy lần nữa rằng, tôi không. . . tôi không phải thích khách. ” Mạc Vi Miên lúc đầu có chút tức giận lớn tiếng, nhưng lại nhận thấy một cỗ lãnh khí bức người của tên Vương gia khiến cô phải nuốt nước bọt, thanh âm dần dần nhỏ như con kiến.
25 Nếu có một ân huệ, Mạc Vi Miên cô muốn mắng chết cái tên thần tiên xấu xa kia.
Cô muốn khiếu lại, muốn bọn họ phải bồi thường tổn thất tinh thần cho cô.
26 “Ngươi có ý gì?” Viêm Dạ hơi nheo con mắt, tỏ vẻ khó hiểu.
“Ta đã nói rồi, nếu như có thể chọn lại, đánh chết ta cũng không muốn rơi xuống cái nơi quỷ quái này.
27 Ai đó đang gọi nàng, đừng làm ồn, để nàng ngủ thêm lúc nữa đi mà, Mạc Vi Miên trở mình một cái, lại tiếp tục ngủ.
“Mạc Mạc, thời gian không còn sớm nữa, mau dậy đi.
28 Từ trong phòng chạy ra ngoài sau, Mạc Vi Miên đều là vẻ mặt như muốn đánh người. Nàng gặp người thì tóm lấy, nghiến răng nghiến lợi ép hỏi tên hỗn đản Vương gia ở đâu, một hai người bị nàng làm cho sợ hãi, phản xạ hỏi lại.
29 Mạc Vi Miên hai mắt nhìn chằm chằm đột nhiên ở đâu ra một tờ giấy bán thân, trong lòng một trận hồ nghi, ngẫm lại, đưa tay cầm lấy nó nhìn xem.
Nàng vẻ mặt không tin nhìn Viêm Dạ, con mắt chuyển qua nhìn tờ giấy trong tay hắn.
30 Bọn hạ nhân nhìn một màn quỷ dị trước mắt đều ngây ngốc không có phản ứng.
Tô Yên Vận trừng mắt nhìn nàng, chán ghét nhăn lại mi.
Còn Viêm Dạ diện vô biểu tình tiếp tục dùng bữa, bên cạnh còn thừa ra một đôi đũa chính là hắn cố ý sai người chuẩn bị cho nàng dùng.
31 Ngay khi đó, cả vương phủ trên dưới đều hiếu kỳ mở rộng tầm mắt, muốn biết cái nha hoàn vô danh mạo muội này có quan hệ gì với chủ tử nhà mình?
Vương gia nạp sủng mới?
Nói không chừng sau này chính là Vương phi chăng?
Giống như vừa bay lên biến thành phượng hoàng vậy, ngoài nàng đám nha hoàn ước ao được như vậy.
32 “Bản vương có việc cần ra phủ một chuyến, ngươi ngoan ngoãn ở lại trong phủ. ” Ngữ khí cứ như là nói với sủng vật, Viêm Dạ lạnh lùng nghiêm nghị trên mặt khó lộ ra một tia cười ôn nhu.
33 Đi lâu như vậy, Mạc Vi Miên nghĩ may mắn nhất là lúc này đây, từ đầu tới đuôi không ai dám ngăn nàng, rốt cục cũng thuận lợi ra khỏi vương phủ.
Cảm giác tự do thật sảng khoái, ngay cả hô hấp cũng không giống.
34 Nam Cung Ngọc đang định đến qúy phủ Viêmm Dạ xem, muốn biết trong phủ hắn cất giấu cái gì gọi là bảo bối, cư nhiên có thể cho hắn làm tổ vài ngày trong phủ.
35 Nam Cung Ngọc giật mình chốc lát, sau đó lại vui vẻ cười lớn tiếng.
“Kẻ gây tai họa? Ha ha ha. ”
Lần đầu tiên có người chỉ vào mặt hắn nói mình là kẻ gây tai họa, Nam Cung Ngọc không tức giận trái lại cười rất vui vẻ.
36 “Nếu như ta nhớ không lầm, hình như là nàng nhào qua đây. ” Điệu tươi cười trên mặt ngọc thạch của Nam Cung Ngọc càng thêm sắc.
“Thì sao? Ngươi muốn nợ à?”Mạc Vi Miên đổi sang vẻ mặt hung ác trừng mắt liếc hắn một cái.
37 Quản gia của Nam Cung quý phủ đang chuẩn bị đồ để đưa Nam Cung Ngọc về nhà, trước mắt đã thấy Nam Cung Ngọc đã trở về đứng ở cửa, không khỏi giật mình.
38 Dạ minh châu?
Trước kia ở phim cổ trang có thấy qua, không biết hạt châu thật hay giả, nhưng nàng dám khẳng định trước mắt mình viên này là thật trăm phần tram.
39 Đầu óc chợt nghĩ, Mạc Vi Miên cười khà khà mà chậm rãi quay sang, nháy con mắt nhìn Nam Cung Ngọc chằm chằm.
Nam Cung Ngọc bị nàng nhìn đến quỷ dị không hiểu ra sao, nữ nhân này lại muốn gì nữa chứ?
“Nam Cung Ngọc, chúng ta chụp hình chung làm kỷ niệm nha.
40 “Viêm dạ, sao ngươi lại tới đây?”
Nam Cung Ngọc quay sang nhìn hắn, con ngươi xẹt qua một tia kinh ngạc.
Kỳ lạ, không phải người này ẩn giấu cái gì bảo bối trong phủ sao, thế nào lại xuất hiện ở đây?
Cái gì?
Hai người này lẽ nào quen biết nhau?
Không thể nào?
Ách, vậy chẳng phải nàng mới ra khỏi hang cọp giờ lại vào hang sói sao?
Ô ô, trò đùa này không buồn cười chút nào.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 100
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50