1 “Đây là chỗ nào?”
Kỳ Oát Tuyền, đại học Y nổi danh năm ba, theo học chuyên nghành văn học cổ đại kiêm hệ chính trị, được cha mẹ cưng chiều, kinh tế gia đình sung túc.
2 Phạm bị ôm cả một đêm, một thân toàn mồ hôi, nhiệt độ cũng hạ không ít. Ngày thứ hai, sắc trời quang minh, cảm thấy khác thường, hắn mở to hai mắt, thấy rõ ràng khuôn mặt quen thuộc, theo bản năng đánh ra một quyền.
3 Trận đấu đúng giờ bắt đầu.
Các tuyển thủ đều sử dụng hết bản lĩnh toàn thân, chính là để bắt được tâm khán giả dưới đài, tình hình chiến đấu quả nhiên là hừng hực khí thế.
4 “Diệu ~ Quang ~ tiểu Quang Quang, đi thôi! Đi thôi!” Tuyền vẫn như cũ quyết tâm thực hiện ý tưởng.
Diệu Quang da gà nổi hết cả lên, đem “trọng trách” ngăn cản hắn phó thác cho Phạm, “Như vậy đi, nếu nương nương đáp ứng, ta sẽ không có ý kiến, bệ hạ thỉnh đến hỏi nương nương đi!”
“Phạm, ngươi nói thế nào?” Lời này vừa nói ra, Tuyền lập tức chuyển hướng Phạm.
5 Ở bên trong sơn trại, Phạm tìm được một khối ngọc thạch khắc hình rồng… Không, phải nói là một con dấu.
Tuyền trái lật phải chuyển nhìn, ngay cả hắn là người ngoài nghề cũng nhìn được đây là do danh thợ làm, biểu hiện tính chất đặc thù của nó, còn có văn tự điêu khắc bên trên.
6 Độc của Tiểu niên cao đã giải, cảm tình của mình cùng Phạm có tiến triển, một nhóm bốn người lại bước tiếp hành trình lưu lạc giang hồ.
Tuyền có thể nói là tam hỉ lâm môn!
Hơn nữa sau khi bé cưng khôi phục trí lực, ba người cố gắng giúp bé bổ sung tri thức của một hài đồng bốn tuổi.
7 Hộp gấm chứa ngọc tỷ bị trộm, Diệu Quang cùng Húc so với Tuyền là hoàng đế còn khẩn trương hơn, cả ngày đều thối mặt ra, nếu không phải Tuyền lừa bọn họ nói có diệu kế, phỏng chừng hai người này sẽ chết vì chứng u buồn, [hoàng đế bất cấp, cấp tử thái giám] (hoàng đế không gấp, thái giám gấp sắp chết)
Phạm đối với việc này không nhiều lời, chỉ là hỏi một câu: “Có người muốn giang sơn của ngươi, ngươi định làm sao bây giờ?”
Tuyền cũng cười đáp lại một câu: “Rau trộn!”
“…”
Từ đó cũng không ai bàn luận lại vấn đề này.
8 Tuyền chế trụ đầu Phạm, theo bản năng ôm hôn, nhất thời cảm thấy được một cỗ nhiệt khí tràn ngập toàn thân, ôm Phạm đến bên giường.
Dưới tác dụng thúc giục *** của dược vật, cộng thêm bản năng nam nhân, Tuyền ôm Phạm, cuồng dã hôn lên đôi môi.
9 Lúc tìm được Tử Mộ Nhiên, hắn đang xem xét lại danh sách, thấy Tuyền đến rõ ràng cũng cả kinh.
“Bệ hạ có việc gì sao?” Hắn hỏi sau khi bảo hạ nhân lui xuống, ngữ ý đủ lãnh đạm.
10 Tuyền có chút không cam lòng, như thế nào lại đoán sai? “Cái gì? Sao lại là hắn? Ta vẫn tưởng là lão nhân họ Vệ!” Tiểu thuyết trinh thám trước kia đều viết như vậy mà.
11 Hậu cung hoàng đế là đại biểu xa hoa, nơi chốn nguy nga lộng lẫy, mỹ lệ vô song. Vẫn có một địa phương, mọi người xưng là lãnh cung, chỉ dùng để giam cầm thất sủng, phi tử nổi điên hoặc phạm tội, hậu cung Kỳ Nghệ vốn không có lãnh cung, chính là Dục cung hiện tại nếu gọi là lãnh cung, cũng sẽ không có người cảm thấy kỳ quái!
Gió tây hiu quạnh, thổi bay lá rụng không người dọn dẹp, tro bụi cũng nương theo mà bay lên.
12 Đại hôn hoàng đế, là một trong những đại sự đáng chú ý nhất của hoàng triều, thời gian hai tháng quả thật quá gấp gáp! Nhưng Tuyền vẫn cứ mãi kiên trì, nhóm triều thần vẫn phải thỏa hiệp.
13 Đại hôn sắp đến, Tuyền cùng Húc tiếp tục xác nhận danh sách tham dự đại hôn, nhưng Tuyền lại luôn mất hồn mất vía, này khiến cho Húc chú ý.
“Hoàng huynh, hoàng huynh!” Húc lay tỉnh tâm tư Tuyền, “Ngươi làm sao vậy? Gần đây luôn như vậy.
14 Tuyền giục ngựa chạy đến khách ***, trùng hợp gặp được Tấn Nghi vừa sắc dược từ phòng bếp đi ra. Tấn Nghi thấy hắn thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, bộ dạng chật vật cũng cảm thấy kinh ngạc.
15 Sáng hôm sau, hoàng đế bệ hạ trong người ‘không khỏe’ nên không vào triều, cũng sai người trông coi tẩm cung, mà lúc đến giờ ngọ, Diệu Quang lại đột nhiên đứng trước cửa Vịnh Lân cung.
16 Thiên yếu hạ vũ nương yếu giá (trời sẽ đổ mưa, con gái lớn sẽ gả chồng), đây là lẽ thường. Nhưng có ai nghe nói qua hoàng đế sinh hài tử sao? Kia chỉ sợ thiên hạ hồng vũ!
Hết lần này đến lần khác vị hoàng đế xuyên không như Tuyền bị khiêu chiến đến cực hạn.
17 “Bàn Nguyên, buông hắn ra!” Thanh âm Diệp tuấn từ ngoài cửa truyền đến.
Chính là Phạm không hề động thủ, đoản kiếm vẫn để trên cổ Lê Tĩnh Hi.
“.
18 Nhận được tin tức bọn họ xông vào Quỷ lâm Diệp Tuấn cười to không ngừng, thật sự là ông trời giúp hắn, bọn họ xông vào đồng nghĩa chịu chết, ai mà không biết cánh rừng kia đáng sợ thế nào?! Vì thế hắn lập tức mệnh Lê Tĩnh Hi đem tin tức này nói cho Phạm.
19 “Ba!” Chén nước của Phạm rơi trên mặt đất, trong lòng có một cỗ bất an chiếm cứ, hay là Tuyền hắn. . . . . .
“Ai nha! Ngươi còn có tâm tư uống nước?” Thanh âm vui sướng khi người gặp họa của Lê Tĩnh Hi truyền đến, “Ta còn nghĩ ngươi đang gấp gáp chờ tình nhân hoàng đế kia của ngươi lắm rồi!”
Không phải Phạm lỗi giác, mấy ngày nay tới giờ, hắn nhận định kẻ này luôn nhằm vào hắn, khiêu khích hắn! Tựa hồ đối hắn có hận ý khác.
20 Tiễn bước mọi người, trong Tiêu Dao trang cũng chỉ còn lại hai người bọn họ. Ngày ngày qua đi, thể trạng của Tuyền càng lúc càng yếu.
Phạm ở trong trang lục soát, hy vọng có thể tìm ra dấu vết của giải dược, chính là không thu hoạch được gì!
Tuyền lại thích lôi kéo Phạm ra ngoài, vừa phơi nắng vừa cùng hắn hàn huyên.
Thể loại: Trọng Sinh, Đam Mỹ
Số chương: 75