1 Tiết tử: Anh cứng lên như thế mà không biết xấu hổ à?
Khúc Quân và các đồng đội ngồi trong buồng phi cơ, bọn họ sắp nhảy dù thực hiện nhiệm vụ giải cứu hàng đầu.
2 Khi cậu về nhà thì đã hơn bảy giờ tối.
Cậu vừa mới cắm chìa khóa vào ổ khóa thì cửa liền mở ra, một phụ nữ trung niên mặt tức giận hầm hầm nhìn cậu.
3 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngồi vào bàn ăn, mặc dù Khúc Quân đã nhìn cảnh tượng này hơn chục lần, chậu rửa tay nhỏ, một tô mì, chén đậu xanh, bánh bao nhân thịt bò và măng non, một chút thức ăn thôi mà đã chiếm hơn nửa cái bàn.
4
Sau lưng bị Mạnh Phi cấp tốc thụi cho một quyền, nhóm của Mạnh Phi cũng xông tới.
Khúc Quân không chịu nổi bọn họ đánh liên hoàn vào lưng như thế, trực tiếp ngã nhào về trước, đụng ngã luôn người đứng trước mặt mình.
5 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Viễn Hàng dùng sức đạp lên cửa tắm, la hét “Mày nhanh lên cái coi! Tao còn phải tắm nữa!”
Lăng Mặc vẫn tiếp tục tắm, sau khi lau khô người và mặc quần áo rồi mới thong thả đi ra.
6 “Cậu nhìn tớ nè, tại tớ mập quá, đã thế mẹ tớ còn nhét thêm thức ăn cho tớ nữa. Nếu tiếp tục tăng cân thì sẽ không tốt cho sức khỏe, nhưng nếu tớ không ăn bánh bao mà đem về nhà thì mẹ tớ sẽ buồn lắm.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dọc đường đi, ban đầu Lăng Mặc chỉ ngồi im, nhưng vì yên sau có hơi lắc lư nên y mới khẽ víu lấy vạt áo của chủ nhiệm lớp.
8 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đó là sức quan sát còn non của một thiếu niên mười mấy tuổi đầu.
9 “Anh nhớ cái xưởng đó trong thời gian này đang tiến hành đào tạo tay nghề cho nhân viên, buổi tối sẽ không có ai ở trong đó hết, mà là ở bên xưởng phụ cận.
10
Khúc Quân không ngừng la ó trong lòng: Anh em tôi ơi! Bây giờ tất cả bất công của anh đều đã qua hết rồi! Mau mau tỉnh lại đi!
Khi hiệu trưởng Lâm và cô giáo Hoàng cũng chuẩn bị đi về, Trần Lỵ lao thẳng tới cửa tiễn bọn họ.
11 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.
12 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.
13 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
14 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cá: Muốn tìm hiểu kĩ các tên nhân vật anime thì xin sợt gg
~Tuần này Cá vô học lại rồi nên rất bận, có khi cuối tuần quăng mồi hoặc không, các tềnh yêu chịu khó đợi đến Tết nhá~
15 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.
16
“Xin hỏi vị tiên sinh này là…” Cô giáo Hoàng khẽ đẩy gọng kính.
“Tôi là chủ nhiệm của tòa soạn Thần Báo, tên là Khương Hải. ”
Người tên Khương Hải này mới dọn tới đây được hai năm, mỗi ngày đều đi sớm về trễ nên không có giao tiếp nhiều với hàng xóm, không ngờ lại là một chủ nhiệm Khương Hải của tòa soạn báo?
“Chuyện này, chủ nhiệm Khương… Có thể ngài đã hiểu lầm gì đó rồi…” Ngữ điệu của Trần Lỵ trở nên mềm nhẹ, có chút ý lấy lòng.
17
Lúc này Sở Ngưng đụng Lý Viễn Hàng một cái, tức giận nói “Chó khôn không cản đường!”
Lý Viễn Hàng nghe vậy liền quay đầu tính phun lửa thì chợt nhìn thấy Sở Ngưng đại diện cho môn tiếng anh của lớp, người mà cậu ta thích nhất đang đứng sau lưng mình, cho nên nghẹn họng không phun ra được câu nào.
18
“Đúng vậy. ” Khúc Quân biết Lăng Mặc mềm lòng.
“Nói nhảm nhiều quá đi. ”
Lăng Mặc xoay người đi, Khúc Quân lập tức hí hửng chạy theo sau y.
19
Xế chiều tan học hôm sau, Lý Viễn Hàng đi tới chỗ ngồi của Lăng Mặc nói “Này, ba tao về nhà rồi, nói đã lâu không thấy mày nên kêu mày về nhà ăn cơm. ”
Khúc Quân đúng lúc đi tới bên cạnh Lăng Mặc, khẽ níu áo của y, ý bảo y không cần về, lỡ đâu là Hồng môn yến thì sao?
(Hồng môn yến: Bữa tiệc hoành tráng thịnh soạn nhưng ẩn chứa âm mưu thâm độc nhằm gây hại cho khách khứa, theo baidu)
“Được, tôi biết rồi.
20
Lăng Mặc giơ cánh tay lên che, nước canh nóng hổi tạt thẳng vào cánh tay y, đây chính là tô canh vừa mới múc trong nồi ra đó!
Xoảng một tiếng, cái tô rơi xuống đất bể tan tành.