1 Cây cầu mà thường ngày Đồng Mẫn Mẫn đi dạo không biết vì nguyên do gì mà đông tới lạ thường, người tới lui tấp nập ồn ào náo nhiệt, xe cộ cũng chật cứng, nháo nhào cả một bên phố phường.
2 Phía bắc thiên đình rơi xuống một quả cầu lửa dày bụi, đánh sập cả một tòa kiến trúc uy nghi tráng lệ. Từ đằng xa, tiếng trống kèn nổi lên, Thiên giới và Ma giới hai quân giao nhau, bắt đầu màn đại chiến kịch liệt kéo dài suốt ba trăm năm.
3 Sương trắng phủ mờ lối đi, Đồng Mẫn Mẫn dạo bước giữa chốn hoang vu mây mù, bản thân cô cũng không rõ mình còn sống hay đã chết. Ngưu đầu mã diện đâu? Hắc bạch vô thường ở nơi nào? Tại sao không có ai đến đón cô hết vậy?Cô cũng không biết mình đã mắc kẹt ở nơi này được bao lâu, cô cứ đi, đi mãi như người không biết mệt.
4 “Thí chủ, người nhất định phải giúp bổn chùa thu thập con yêu quái này!”Một hòa thượng trên đầu điểm sáu chấm, nước mắt lưng tròng, vô hạn uất ức kể khổ với đạo sĩ để chỏm râu dê mặc y phục bắt ma.
5 Sáng sớm chim hót líu lo, ánh ban mai tràn vào ngôi chùa xưa cũ khoác lên vạt nắng nhàn nhạt làm tăng thêm phần nào cổ kính. Vân Phong tự hôm nay ai nấy đều mặt mày rạng rỡ đón ngày mới tốt lành, những khổ cực phải chịu đựng bao ngày qua chỉ vì một tin này tựa như có cánh bay đi không còn gì.
6 “Nhẹ, nhẹ một chút. . A, đừng động nơi đó! Ưm, thật thoải mái! Ha. . Ha. . !!”“Sư phụ, người làm ơn đừng phát ra những âm thanh dễ gây hiểu lầm như vậy nữa được không? Ai không biết nghe được, còn lầm tưởng thầy trò ta đang làm chuyện gì mờ ám!”Mặt Đồng Mẫn Mẫn đen sì như gan heo, không kiên nhẫn nói.
7 Bước ra khỏi huyễn trận, Đồng Mẫn Mẫn và Sở Hoài Thu liền tiến nhập vào một tòa thành rộng lớn được dựng nên bằng thủy tinh thạch. Thắp sáng lên không gian là một loại thực vật đặc biệt mọc ven hai bên thành tường, lung linh lấp lánh như hàng ngàn giọt nước phản chiếu phát quang, bất giác mê hoặc tầm mắt của người đến trong khung cảnh huyền ảo mỹ lệ này.
8 Mưa rơi tí tách bên hiên nhà, mới đầu tháng năm mà trời đã nổi cơn giông tố. Một nam nhân đứng bên rìa vực, ngẩng cao đầu vọng nhìn trời cao, trên người còn khoác một lớp áo tăng tu, mỉm cười.
9 Đại sảnh Nhạc Lân phái. Rầm!Một tiếng vỗ mạnh xuống mặt bàn khiến các môn hạ Nhạc Lân phái giật người tái mặt, không dám hé miệng dù chỉ một lời, dè dặt nhìn sắc mặt âm trầm của trưởng môn đại nhân Trần Lựu.
10 Hai thầy trò Đồng Mẫn Mẫn phiêu bạt được mấy ngày thì đến thôn Yên Cố, vừa vào đầu thôn đã nghe thấy âm thanh như khóc tang não nề, thấy mọi người tụ tập đông đúc chúm tụm, Đồng Mẫn Mẫn và Sở Hoài Thu cũng cố chen chân lách vào xem.
11 Dốc cao bình trút xuống giọt nước cuối cùng, Đồng Mẫn Mẫn và Sở Hoài Thu thè ra hai cái lưỡi tranh nhau nước. Lắc lắc lắc, hết nước rồi?!?Ném cái bình trong tay đi, Đồng Mẫn Mẫn nằm vật ra ven đường.
12 Cách đó khá xa, bạch y nam nhân như cảm nhận được gì đó mà hơi ngẩng đầu. Dung nhan trong trẻo lạnh nhạt, đầu vấn ngân quan, trên người toát ra loại khí chất thanh lãnh khó gần, một mình lạc bước trong đêm trăng tinh mỹ.
13 Cộp cộp. Cộp cộp. Tiếng gõ vách tường ngày một gần hơn, Đồng Mẫn Mẫn phản xạ nhanh kéo tay nam tử lùi về một bước, vừa kịp thời tránh được tơ nhện phóng tới.
14 Đồng Mẫn Mẫn còn đang ngây người, bất chợt, một đạo ánh sáng hướng nàng đánh tới rồi bị hất văng. Nam tử đã đứng chắn trước mặt nàng. “Phản xạ thật nhanh!” Tưởng Viễn Ninh cười khẽ, nheo mắt nguy hiểm nhìn nam tử.
15 Sư phụ, đừng giả chết nữa, hắn đi rồi!"Đồng Mẫn Mẫn bĩu môi, ngắt hông Sở Hoài Thu một cái. Tưởng nàng không biết y đang giả vờ chắc? Bình thường thì hệt như gián đánh hoài không chết, vậy mà chỉ bị tên kia hất có một cái đã lăn ra nằm bất động.
16 Đô thành Ngộ Xảo tháng bảy hoa thơm, hai bên bờ cỏ cây xanh mát trải dài khắp mặt đất, liễu rũ bóng nghiêng mình soi xuống lòng hồ nhật nguyệt, vài chiếc thuyền hoa nhàn nhã lướt nước trôi.
17 "Sư phụ, sư phụ!! Xem con đem gì về cho người này!!!"Được một lúc lâu sau đó, liền thấy Đồng Mẫn Mẫn từ ngoài cửa chạy xộc vào, chống tay xuống chân thở hồng hộc không ra hơi, thế nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi lại là nụ cười rạng rỡ.
18 Đồng Mẫn Mẫn nhìn Thần Long, sắc mặt nghiêm túc phun ra từng lời. "Chúng ta sẽ đấu, Oẳn tù tì!!"Ngươi suy nghĩ bằng cả năm người cộng lại chỉ để cho ra loại kết quả này? Thần Long á khẩu, hiếm khi câm nín nói không thành lời, không khỏi tự hỏi.
19 Nước theo khe suối chảy róc rách thật êm tai, gió dịu nhẹ đưa những tia nắng vàng buông lơi trên cành lá ngọc diệp. Đi sâu vào trong, mở ra tầng tầng lớp lớp lá non xanh mơn mởn, cảnh tượng tuyệt mỹ của núi rừng bao la hùng vĩ dần hiện ra, đẹp đến mức khiến lòng người choáng ngợp.
20 Mẫn Mẫn ném một hòn đá xuống hồ nước, chốc sau ông bụt đầu u một cục dần hiện lên, hỏi. "Vì sao con khóc?"Mẫn Mẫn:"Dạ, con đánh rơi một vật bên dưới hồ nước này.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 77
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 138
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 15