1 Mờ sáng, tin thành bị tấn công không ngừng truyền vào trong tẩm cung. Thành đổ. Nước cũng tan. Hoàng cung Lê Quốc vô cùng hỗn loạn. Vào lúc này, những thay đổi trong cung cấm hiện ra rất rõ ràng…“Dự nhi, đến đây nào”.
2 Tần mama vẫn cứ lôi kéo tay nàng như trước, ngoài cười nhưng trong không cười, lại nói: “Ngươi cũng biết, ba ngày sau, Thánh Thượng muốn tuyển tú, trái tim của tiểu thư chúng ta sớm đã giao cho thiếu gia Trầm gia, Tần mama biết là ngươi đau lòng thay tiểu thư, không muốn để cho nàng thương tâm.
3 Lão gia không nhìn nàng, chỉ nói: “Nói. ”Thượng Trang quỳ thẳng người, nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Lần vào cung này, cũng chính là ngày không thể đặt chân ra ngoài một lần nào nữa.
4 “Tiểu thư. ”Đột nhiên nghe có người gọi nàng, Thượng Trang quay đầu lại thì thấy Tần mama đang tiến lại gần nàng và cười nói: “Hôm nay, không phải tiểu thư muốn đến Chi Hoa Trai để mua son bột nước sao, vì sao còn đứng ở đây thất thần làm gì?”Thượng Trang lập tức giật mình, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Tần mama, vì sao phải đi Chi Hoa Trai?” Trước kia, không phải tiểu thư muốn mua son bột nước đều có nha đầu đi ra bên ngoài mua sao?Tiểu thư An Lăng phủ chưa bao giờ xuất đầu lộ diện.
5 Thượng Trang ngồi ở trong kiệu lắng tai nghe, xem ra, hai bên đều không có ý muốn nhường nhau. Lúc này, nghe được thanh âm nhàn nhạt của một nam tử truyền đến: “Thì ra là kiệu An Lăng phủ.
6 Lòng bàn tay đau rát, liền lan tràn đi lên. Thượng Trang rút tay lại có chút khó khăn, ánh mắt của hắn vẫn chưa nhìn về phía tay nàng. Lại đột nhiên đưa tay về phía nàng, Thượng Trang hoảng sợ, mới nhớ tới, lúc này nàng còn ngã trên mặt đất.
7 Vừa mới cất bước đi vào, liền có một luồng hương thơm nồng nặc xông thẳng vào mũi. Đủ loại hương thơm hòa vào nhau tụ lại một chỗ, nhưng lại không cảm thấy chút tạp nham nào.
8 “Tiểu thư. ” Thanh Nhi đẩy cánh tay đang ngặn chặn của Tần mama ra. Thượng Trang không khỏi đi vài bước về phía trước, giữ chặt ống tay áo Tần mama, nhỏ giọng nói: “Tần mama, nếu Mộ Dung tiểu thư nói là của nàng, vậy chúng ta coi những cái khác thôi.
9 Tần mama nhìn thấy Trần lão bản quay trở về, liền lên tiếng cười nhạo nói: “Thế nào, Trần lão bản bị cự tuyệt nên vấp phải bụi trở về đó sao?”Trần lão bản lau mồ hôi, sau lại cười nói: “Tần mama thật biết nói đùa, Thừa tướng đại nhân đang ở trên xe ngựa, ta nào dám tiến đến chứ?”Dường như hắn lại nghĩ tới cái gì, vội quay đầu nói với Thượng Trang: “Tiểu thư thích cái gì, cứ chọn nha.
10 “Tiểu thư!” Phía sau truyền đến thanh âm của nha đầu, mà lúc này bước chân của Thượng Trang lại dừng không được. Tới cửa chính, loáng thoáng nhìn thấy xe ngựa kia quay đầu quẹo về phía bên trái mà đi.
11 “Vu nhi. ”Bỗng nhiên nghe thấy tiếng người truyền đến từ phía sau lưng, nàng lấy làm kinh hãi, mới nhớ tới là kêu nàng. Vội xoay người lại, liền nhìn thấy lão gia đứng ở cách đó không xa nhìn nàng, nàng cảm thấy hơi lo lắng, theo bản năng liếc mắt nhìn tường vây bên hông một chút.
12 Tuyên Khánh, mười lăm hàng năm, ngày 23 tháng 9, kỳ tuyển tú cuối cùng cũng bắt đầu. Thượng Trang chỉ mặc quần áo đơn giản, cũng không đáng chú ý lắm.
13 Giờ thìn canh ba(* 7- 9h sáng), cánh cửa cung màu đỏ thắm cũng từ từ mở ra. Nhóm tú nữ đã đứng đợi ở ngoài cung từ lâu, trên mặt đều mang vẻ mặt khác nhau.
14 Phục Linh vốn định nói chuyện, nhưng thấy một cái ánh mắt của Thượng Trang, cuối cùng đem lời muốn nói nuốt xuống. Nàng mới chợt nhớ tới, Mộ Dung tiểu thư trước mắt này ắc không phải là muội muội của Mộ Dung Tướng như trong lời Tần mama nói chứ?Nàng mới vừa suy đoán, đã thấy nữ tử trước mặt tiến lại đây, nàng cười nói thản nhiên: “Nha đầu kia từ nhỏ bị ta làm hư, khiến An Lăng tiểu thư chê cười.
15 Thượng Trang ngồi ở trong phòng, Phục Linh đứng hầu ở một bên, giúp nàng rót trà, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Thánh Thượng long thể không khoẻ, nhóm tiểu chủ đều lo lắng, nô tỳ thấy, ngài ngược lại rất yên tâm.
16 Thượng Trang cúi đầu, ánh mắt không tự giác hướng phía trước nhìn thoáng qua, chỉ thấy một chút thân ảnh bên cạnh giường rồng. Nàng nhìn thấy, là y phục nữ nhân.
17 Vì sao. . . . . . Đây là điều mà tất cả mọi người có mặt tại bên trong tẩm cung này đều muốn biết. Thượng Trang hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Mộ Dung Vân Khương, đầu nàng cúi thấp, tay nàng đặt trên mặt đất, từng đốt ngón tay cho thấy rõ cảm giác.
18 Người phía trên cuối cùng đã mở miệng: “Thập lục đệ của Trẫm tài trí hơn người, lớn lên cũng tuấn mỹ vô song, Trẫm. . . . . . Ha ha ——” Nói tới một nửa, hắn cư nhiên lại còn cười ha hả.
19 Thượng Trang chỉ cảm thấy đầu óc “vo ve”, không thể tin mà nhìn người trước mặt. Hắn nói gì?Đây là mục đích hắn giữ mình nàng lại à?Con ngươi nữ tử xinh đẹp hơi căng ra đầy kinh ngạc pha lẫn tia sợ hãi.
20 Dù sao cũng đã đến bước này. Thượng Trang nói tiếp: “Nếu ngay từ đầu, nô tỳ biết sẽ có kết cục như vậy thì nô tỳ bằng lòng không làm Thánh Thượng chú ý.