1
"Thích Hiểu, Thích Hiểu!"
Trên hành lang công ty lầu năm, Thích
Hiểu mới từ phòng giải khát đi ra, vừa thưởng thức trà thơm trong tay,
dự định vừa làm sau khi tan việc, chân dài đạp giày cao gót, vẻ mặt
thích ý.
2 Gặp Cố Nghị Quân không lên tiếng, Thích Hiểu chậm chạp một tý, lúc này mới xoay người, chuẩn bị mở cửa rời đi, sau lưng lại truyền đến giọng nói có chút tò mò của Âu Dương Thần Đông.
3
"Không được, tôi phải đi nói rõ ràng với đại mỹ nữ kia. "
Âu Dương Thần Đông vừa nghĩ tới mấy câu nói vừa rồi của mình có khả năng làm tổn thương người khác sâu sắc, trên người giống như là bị con mèo gãi ngứa, không quan tâm ngó ngàng xoay người rời đi.
4
"Là tôi. " Trong loa, rất nhanh liền truyền ra âm thanh hờ hững.
Dọc theo tòa nhà cao vút trong mây về phía trước hai trăm mét chỗ khúc cua, một chiếc Maybach màu đen đang đỗ, trời chiều sáng chói, ánh một mảnh
vàng óng ánh.
5
Người thế nào còn chưa có đến?
Cô không khỏi nhìn bóng người ẻo lả chung quanh một chút.
"Nha đầu!"
Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng khàn khàn gọi khẽ, ấm áp từ phía sau lưng từng chút từng chút vây quanh, cô phảng phất ngửi được mùi cà phê
tràn ngập lượn lờ trong không khí, chất lỏng ấm áp đang theo trong miệng vào cổ họng, cả người đều ấm áp lên.
6 Khang Viêm hỏi cô muốn ăn cơm ở nơi nào, Thích Hiểu không chút nghĩ ngợi, lựa chọn một quán ăn kiểu phương tây, nhà hàng Italy gần đây, phong cánh trang trí khá giống với Đại Lôi nước Pháp, ở giữa còn lắp đặt một cái suối phun nước lớn, âm thanh nước suối ồ ồ xen lẫn trong tiếng nước chảy xuôi vui tai, thanh thúy.
7
Lần thứ hai gặp mặt, ngược lại là có chút quẫn bách, khi đó, trong trường học đang lưu hành trò chơi thật lòng hay mạo hiểm.
Đúng lúc người phụ trách đoàn ca múa tụ hội, Thích Hiểu và bạn cùng phòng cũng đi tham dự, mà Khang Viêm lại được mọi người nhất trí mời đến.
8
Lần thứ ba. . .
Đó là một đêm mưa, cô đi luyện múa, không chú ý sắc trời đã tối.
Một mình cô đứng bên lề đường, dùng bàn tay che trên trán, nhưng là toàn thân ướt nhẹp.
9
"Học trưởng, lần này anh trở về, có tính đi nữa hay không?" Thích Hiểu chần chờ giương mắt, lên tiếng hỏi một câu.
Nhìn bộ dáng thấp thỏm của cô làm Khang Viêm buồn cười, "Trước mắt mà nói,
không định đi nữa, anh ở nước ngoài học thạc sĩ luật pháp, vừa vặn có
thề về giúp đỡ xí nghiệp trong nhà, chờ lý lịch đủ rồi, anh sẽ tự mình
mở văn phòng luật sư.
10
Người đàn ông này thật đúng là âm hồn không tan, không ngừng gọi điện thoại đến quấy rầy, không biết mệt sao?
Anh cũng đã lên kế hoạch kỹ ngày bọn họ kết thúc, cần gì phải dây dưa? Thật sự là phiền toái!
Thích Hiểu trong lòng không khỏi oán thầm, hai chân không ngừng vuốt ve, lòng bàn tay nắm di động mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đang suy nghĩ mình có
nên nhận cú điện thoại này hay không.
11
"Nha đầu?"
"Nha đầu?"
"Nha đầu?"
Lúc Khang Viêm gọi cô lần thứ ba, Thích Hiểu mới như ở trong mộng tỉnh lại, toàn thân run một cái, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng giống như mới vừa
chạy Marathon xong, "Ách? A? Làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Không
thoải mái sao?" Khang Viêm đưa tay, xem xét trán của cô, cảm giác ấm áp
đột nhiên tới làm cho Thích Hiểu rụt về sau, có chút khó có thể thích
ứng.
12
Đứng ở cửa biệt thự lớn, Thích Hiểu lén liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Trời ạ. . . Thích Hiểu phẫn hận cắn răng, còn kém mười phút, cô sẽ không phải
thật sự ngủ ở bên ngoài một đêm đi? Tệ hơn chính là, thẻ căn cước cùng
tiền của cô, đều để ở nhà a a a!
Thích Hiểu hít sâu một hơi, cố
gắng kiềm chế đáy lòng nóng rang, sau một lúc chần chờ thật lâu, mới
chuẩn bị đưa tay gõ cửa, kết quả tay vừa chạm vào mặt cửa, cửa đã mở ra
hơn phân nữa.
13 Thích Hiểu thở hổn hển, nói năng lộn xộn.
"Từ từ nói? Ừ hừ? Em cảm thấy giữa chúng ta. . . . . còn có thể có chuyện gì để nói sao?"
Tiếng nói khàn khàn chứa một tia nghiền ngẫm, Thích Hiểu phản ứng kịp thời, đúng lúc bắt gặp con ngươi đen dục hỏa đốt người kia, trong nháy mắt cô tâm hoảng ý loạn, dùng sức đẩy anh, "Tôi, tôi đi tắm rửa!"
Chỉ tiếc, lại không có cách nào đẩy 'con vật khổng lồ' trên người ra, đừng nói là thoát ra từ dưới người anh.
14 "Tôi. . . . . Bữa sáng của tôi đâu?" Cô gái nhỏ lo lắng gào thét ra tiếng.
Một đôi mắt to trừng giống như trân châu, cố gắng muốn từ trên mặt Cố Nghị Quân nhìn ra cái gì đó, đối phương không thèm nhìn phản ứng của cô, đứng dậy, lạnh lùng quẳng xuống một câu, "Thu dọn đồ đạc, đi làm.
15
16 Cố Nghị Quân nhếch khóe môi, mặc dù trên mặt đang cười, lại làm cho người khác cảm thấy rét run.
"Cô nói, là Thích Hiểu gây sự?"
Phương Bình tóc tai bù xù nhìn tổng giám đốc anh tuấn trước mắt, trong mắt hiện lên sợ hãi, nếu như chuyện hôm nay truy cứu tới cùng, xác thực là lỗi của bản thân trước.
17
"Nghị Quân, em rất nhớ anh. . . "
Thanh âm mềm mại như một bàn tay bóp chặt cổ Thích Hiểu, thanh âm làm cho tất cả buồn bực đều cưỡng chế tại ngực.
18
Khu đại viện trong biệt thự Nhà họ Cố.
Hơi thở nghiêm nghị đập vào mặt, đi qua ít nhất ba trạm gác bảo vệ, chiếc
xe cuối cùng mới dừng ở cửa biệt thự Nhà họ Cố, tâm tình Thích Hiểu bỗng nhiên trở nên khẩn trương.
19
"Anh nằm dưới!"
Thanh âm thở gấp làm cho người ta suy nghĩ, lão gia tử đứng ở cửa đang
chuẩn bị tìm cháu nội tâm sự bỗng nhiên ngừng bước, nhìn bốn phía không
có người nào, liền lặng yên đứng ở góc tường bắt đầu nghe.
20
"Thích Hiểu đang tắm, không có tiện nghe điện thoại. "
Một câu nói, KO.
MắtKhang Viêm trừng lớn, cơ hồ cho là mình đã nghe lầm.
Từ trước đến nay anh luôn hiểu Thích Hiểu là người như thế nào, cô không
phải là cô gái có thể tùy tiện phát sinh quan hệ cùng người khác, chỉ là giờ phút này đối diện với thanh âm rất rõ ràng nhắc nhở anh, người đàn
ông này cùng Thích Hiểu quan hệ không bình thường.