1 Sân bayThời gian và không gian tại chỗ giao giới, mỗi ngày có vô số người vội vàng đi qua, xuyên qua thời gian cùng không gian, tới các góc của thế giới…Rốt cục… Ngày hôm nay, Lộ Diêu cũng đã trở lại!“Chuyến bay sắp tới là từ Luân Đôn bay đi thành phố S…” Tiếng nữ mềm nhẹ vang lên từ radio, xung quanh xuất hiện dày đặc ngữ điệu an ủi một của vài người hoặc vội vàng xao động, hoặc vui sướng, hoặc mất mát, hoặc thương tâm.
2 Đèn thủy tinh xa hoa phát ra ánh sáng nhu hòa mờ nhạt, thật cẩn thận dừng ở thảm, bàn ăn, trên vai, đàn cello trầm thấp tao nhã từ từ phát ra âm dương dương tự đắc, một chuỗi xuyến âm đều, nhẹ nhàng phiêu khởi, quấn quanh ngọn đèn chơi đùa, tạo một cảm giác ấm áp.
3 Với mắt thường khó có thể nhận biết tốc độ của ánh mặt trời đang hướng tới gần chí tuyến Bắc, dùng lửa nóng thay thế cho độ ấm trước đó, tuyên cáo mùa hè chính thức đã đến! Nhìn ánh mặt trời cực nóng ở bên ngoài cửa sổ phát ra một tiếng oán giận, có người trong nhà lại chịu nhàm chán đến giày vò.
4 Hành trình một tháng đến Nam Phi đã chấm dứt, tổng tài Lộ thị vì làm người hầu đi theo em gái mà gần như phá sản, hành lý khi trở về nhiều hơn gấp đôi so với hành lý mang đi.
5 Lúc trở lại ký túc xá, phòng 210 toàn bộ đã đầy đủ, mọi người ngồi vây quanh một chỗ nói chuyện phiếm vô cùng náo nhiệt. Lộ Diêu vừa vào cửa, trong phòng lập tức im lặng, sau đó “Oanh” một chút, không khí trong phòng càng thêm náo nhiệt.
6 Vào cửa trong nháy mắt, có một cảm giác sâu sắc và tính cảnh giác cao độ nhắc nhở Cố Dịch Huân trong nhà có người! Nhất thời sát khí quanh người tăng vọt, tay chuyển đến bên hông , tay chân và lưng đều dán vào vách tường chậm rãi đi vào trong nhà.
7 Thật lâu sau, cảm giác được cô gái nhỏ trong lòng mềm nhũn run rẩy, Cố Dịch Huân hôn rồi lại hôn, lưu luyến buông hai phiến môi ngọt ngào, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng.
8 Lộ Diêu là cô gái tốt, rất nhanh liền thích ứng với thân phận mới của chính mình —— bạn gái của Cố Dịch Huân! Kỳ thật khi hai người ở chung trừ bỏ thân thiết hơn so với lúc trước, cũng không có biến hóa gì quá lớn.
9 Lộ Diêu làm vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, rung đùi đắc ý vì đường làm quan rộng mở phiêu thẳng đến lô ghế. “Các bạn nói thầy giáo dạy môn sử học thông luận như thế nào lại dùng chiêu làm phiền người không có tội! Gây khó khăn không riêng có luận văn còn có kỳ thi giữa kỳ, làm cho người ta phẫn nộ nhất là còn điểm danh, điểm em gái ông ấy nha? Tớ cảm thấy thầy giáo dựa vào điểm danh giữ học sinh ở lại khác nào đàn ông dựa vào thân thể giữ lại phụ nữ, quá ghê tởm!”“Chính là, nào có khóa học nào còn nghiêm như vậy! Quá biến thái.
10 “Ô… Dịch Huân ca ca, còn không có được sao? Em chịu không nổi!” Ngữ điệu của Lộ Diêu mang theo tiếng khóc nức nở. “Không có!”“Ân… Đau…”“Chịu đựng!”“Đại… Phá hư… Đản!”“…”“Dịch Huân ca ca, có thể đi? … A!” Lộ Diêu kêu thảm thiết, cùng với “Bùm” một chút âm thanh của trọng vật rơi xuống đất vang lên.
11 Ngày trôi qua giống như nước chảy, cãi nhau ầm ĩ, vui cười hay tức giận, mắng nhiếc đều chậm rãi lướt qua. Vào tháng mười một, thời tiết chuyển lạnh, không khí trong trường học lại chưa từng ngừng mà nóng như lửa, không hề bởi vì nhiệt độ xuống thấp mà giảm xuống.
12 Tiệc tối sắp bắt đầu, cố sức tạo hình cổ trang là tốn thời gian nhất. Lộ Diêu và đại mỹ nhân ở phía sau lễ đài cố nắm lấy từng chút thời gian mà hoá trang, làm đầu, đổi trang phục, vô cùng bận rộn, căn bản không đếm xỉa tới phía trước vì lí do gì mà xôn xao!Lúc trước Cố Dịch Huân nhìn đến Lộ Diêu mỗi ngày vì một tiệc tối nho nhỏ chào đón tân sinh viên mà bôn ba bận rộn, sau đó thấy cô mệt mỏi, áo vì cô tiều tụy đi mà ngày một rộng ra nên phẫn nộ rồi.
13 Tựa hồ người Trung Quốc đều có thói quen như vậy: Khi năm mới sắp đến, vội vàng dọn rửa sạch phòng ở, sửa sang lại vật phẩm, kết toán nghiệp vụ… Mọi người đều thích đem mọi công việc gác lại khi đến cuối năm, một thân thoải mái mà lấy một diện mạo mới chào đón năm mới.
14 Cuối tuần, Lộ Diêu giống như bình thường trở về nhà tìm “Lộ cha”, lại phát hiện cửa lớn vẫn đóng chặt, trong nhà hoang tàn vắng vẻ. Gọi điện thoại hỏi, nhưng lại được biết: có việc, chớ tìm.
15 Dựa vào người thịt di động ấm áp như lò lửa nhỏ, Lộ Diêu chậm rãi ấm áp lại. Bàn tay nhỏ mang theo cảm giác mát mẻ, dọc theo cánh tay và lưng áo chậm rãi hướng về phía trước, vòng qua phía sau lưng rắn chắc rộng lớn, nghịch ngợm theo khe hở chỗ nút thắt ở cổ áo sơmi của Cố Dịch Huân mà đi vào, thành công chiếm được điểm nhỏ trước ngực anh.
16 Lâm Á Bá và Đoạn Thụy tuy rằng khiếp sợ, cũng may nhanh chóng phản ứng lại, nhìn mắt Cố Dịch Huân tối đen không rõ thần sắc, trước chỉ có thể vội vàng một trái một phải kéo Thiết Tây Á hướng đến ngoài cửa.
17 “Lộ tổng, Lộ tổng, ngài không thể vào! Lộ tổng…” Nữ thư ký mang vẻ mặt lo lắng đi theo phía sau Lộ Viễn ôn nhu hô, Lộ Viễn đã muốn một cước đá văng cửa văn phòng Cố Dịch Huân.
18 Sáng sớm người hầu lên lầu gọi Lộ Diêu ăn điểm tâm, gọi hồi lâu mà không thấy trả lời, liền đẩy cửa vào phòng xem, vừa nhìn thấy liền sợ tới quá mức kinh hãi.
19 Gần đây, Lộ Diêu giống như chỉ trong một đêm mà trưởng thành, cả người trầm tĩnh, cùng người hay cười đùa lúc trước giống như là hai người. Thời gian rảnh rỗi mỗi ngày đều là một mình im lặng vừa ngồi đọc sách vừa phơi nắng bên cửa sổ sát đất trong thư phòng, hoặc là vừa dùng tai phone nghe nhạc vừa đùa nghịch với những bông hoa trồng trong nhà ấm, ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, cả người im lặng một cách kỳ cục.
20 Một ngày nữa ở thành phố S tổ chức bữa tiệc tối từ thiện, quy tụ toàn bộ nhân vật nổi tiếng cũng là tinh anh của thành phố S, mỗi một người đến không phải phú thì chính là quý.