21 Cố Dịch Huân chân dài bước rộng, Lộ Diêu thất tha thất thểu bị anh một đường lôi thẳng về phía trước, cơ hồ phải chạy chậm mới miễn cưỡng có thể đuổi kịp bước chân của Cố Dịch Huân.
22 Gần đây Cố Dịch Huân vừa trải qua vài ngày lo lắng, thần thanh khí sảng, khuôn mặt lãnh khốc buộc chặt cho tới nay thoạt nhìn đã ấm áp lên không ít, những người bên cạnh không tự giác nhẹ nhàng thở ra, cảm thán rốt cục cũng nhìn thấy ánh mặt trời!Những ngày trước đó Cố Dịch Huân tương tư và hối hận đến không chịu nổi, vì muốn làm cho chính mình tạm thời quên Lộ Diêu, Cố Dịch Huân không ngừng làm việc chẳng cần phân biệt ngày hay đêm, không cho đầu óc có 1 phút rảnh rỗi.
23 Lộ Diêu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ càng ngày càng xa lạ, càng ngày càng hoang vu nên càng ngày càng hoảng hốt, “Dịch Huân ca ca, không đưa em về nhà sao? Anh muốn đưa em đi đâu a?”Ánh mắt Cố Dịch Huân nhìn thẳng phía trước, nhìn cũng không nhìn Lộ Diêu một cái, “Là về nhà, bất quá là nhà của anh!”“…” Lộ Diêu biết rõ hành vi đêm nay của cô đã tổn hại nghiêm trọng đến mặt mũi cùng tính cách thật bên trong của anh, nên cuống lên như tổ ong vò vẽ, lấy nhanh điện thoại ra tính gọi điện thoại cầu cứu Lộ Viễn.
24 Cố Dịch Huân đem Lộ Diêu thả vào trên giường lớn King Size, tay đem sườn xám vướng bận trên người cô kéo xuống từ chỗ cổ áo bị xé mở, tùy tay ném vào dưới giường, sườn xám làm bằng loại gấm tốt nhất nay hoàn toàn thành những mảnh nhỏ! Tiếp theo hai tay bận rộn vội vàng cởi nội y Lộ Diêu, cởi ra đồ nhỏ đáng yêu của cô.
25 Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua khe hở của cửa sổ sát đất chiếu vào bên trong, một đám tro bụi thật nhỏ theo chùm tia sáng nhảy múa, có một chút ấm áp yên bình.
26 Thời gian được nghỉ như là có cánh, bay qua quá nhanh. Đảo mắt đã xuân về hoa nở, ngày khai giảng sắp đến. Trong lúc đó Lộ Diêu cùng với Cố Dịch Huân chính là phản kháng — dùng vũ lực trấn áp — lại phản kháng — lại bị vũ lực trấn áp, trải qua thực tế như vậy cuối cùng tổng kết ra kinh nghiệm: chính quyền là phải xuất ra từ bên trong! Hai người chiến đấu như vậy không có giá trị vì nếu như Cố Dịch Huân là gió trên dãy Himalaya, thì cô chính là một rãnh biển dưới thấp, kém quá xa! Bởi vậy, Lộ Diêu gần đây rất mê triệt quyền đạo [1], thậm chí cho dù không thể đặt lên Châu Mục Lãng Mã Phong [2], cũng muốn biến thành cao nguyên Hoàng Thổ [3]! Tốt xấu có thua cũng đừng quá dọa người, loser (bên thua) cũng có tôn nghiêm!“Gần đây bận cái gì a? Chưa đến năm giờ chiều đã chạy ra ngoài, so với đi học còn tích cực hơn!” Sở gia hướng Lộ Diêu thám thính tin tức bát quái.
27 “Ăn no sao?” Cố Dịch Huân nhẹ giọng hỏi Lộ Diêu, thanh âm thuần hậu cùng ánh nến mờ ảo mang theo một loại dụ hoặc khác thường. “No rồi!” Vì chúc mừng Lộ Diêu mới được thăng chức, Cố Dịch Huân vì Lộ Diêu mà tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối tinh xảo lại phong phú lãng mạn dưới ánh nến.
28 “Ân… Em chịu không nổi! Còn… Còn muốn… Ân… Bao lâu nữa?” Lộ Diêu kịch liệt hô hấp, cố lấy giọng hỏi người đàn ông trên người hiển nhiên càng đánh càng hăng.
29 Ban đêm, câu lạc bộ đêm lớn nhất trong thành phố S —— Link vẫn ồn ào náo nhiệt như trước. “Link”, ý nghĩa như tên, liên tiếp, liên tiếp đen cùng trắng đan xen.
30 Mặt Lộ Diêu nhăn thành cái bánh bao, bĩu môi ngồi ở trên sô pha chán đến chết, Cố Dịch Huân sợ cô chạy loạn, vòng ôm cô vào trong ngực thế nào cũng không cho đi, anh làm bộ không nhìn thấy biểu tình của Lộ Diêu.
31 Lộ Diêu đã từng ở lễ đường khiêu vũ, từng ở trên đường nhảy hip-hop, ở trong phòng đang luyện công (ý nói học đấy) cũng nhảy… Nhưng chính là chưa thử qua ở PUB của câu lạc bộ đêm tùy tâm sở dục mà nhảy! Cố Dịch Huân vừa thả cô lên sân khấu, cô liền hưng phấn giống như đi đánh gà chọi, con mắt sáng che đậy vẻ xinh đẹp liền dao động mạnh.
32 “Nha! Các người nói không sai, bảo đao chưa già a ~” Thiết Tây Á cười duyên vỗ tay vài cái, không chút nào keo kiệt mà vỗ tay àn dã thú cứu mỹ nhân vừa rồi.
33 Sau khi trải qua chuyện lần trước, Lộ Diêu trở nên ngoan ngoãn và yên tĩnh hơn nhiều. Ban ngày đi học, buổi tối thi thoảng ngủ lại ký túc xá, còn lại phần lớn thời gian đều là chơi cùng sói xám, cuối tuần về nhà ăn cơm với anh trai… Một chút bất tri bất giác nhoáng cái mà qua hai tháng.
34 Vừa tan học, trong trường học một đám đông bắt đầu khởi động. “Ai, kia chính là Thiết Tây Á!”“Nga ~ cũng không được tốt lắm, không biết nam sinh kia thích cô ấy ở điểm nào.
35 Cành liễu khẽ lay động, hoa rơi nhẹ, mặt trời cuối ngày chỉ còn là tầng sáng mờ, ánh đỏ nhuộm nửa bầu trời, ánh vàng rực rỡ chiếu lên toàn bộ trường học thật chói mắt.
36 Ông trời là một Người vĩ đại lại vô cùng tàn khốc, Người dùng phương thức chân thực nhất hướng thế gian để triển lãm cái gì gọi là nhân sinh như diễn, họa vô đơn chí.
37 “Thao, để tao hảo hảo giáo huấn nó! Biểu ~ tử (biểu tử: gái điếm, kỹ nữ, gái mại dâm) thối! Đến nơi này còn mẹ nó giả trang ngây thơ cái gì, ” một tên đàn ông trên cổ cơ hồ lộ dấu mòng tay, trên móng tay của người phụ nữ bụm mặt rõ ràng là có vết máu, nước miếng văng khắp nơi, hung hăng mắng, “Mẹ nó, vẻ mặt dụ dỗ bộ dạng dâm nữ, còn mẹ nó dám ghét bỏ lão tử?! Cùng lão tử một lần thì làm sao? Sợ không dậy nổi sao?” Dục ~ hỏa cùng lửa giận đan vào nhau, làm cho tên đàn ông vốn là tráng kiện giọng to giờ so với bình thường lại lên rất cao, làm cho không ít khách ở những phòng xung quanh phải mở cửa nhìn ra.
38 Người đàn ông chậm rãi đi từ hành lang dài đến, ngũ quan thâm thúy như đao khắc rìu đục, mày kiếm anh tuấn như kiếm bay vẽ ra, mắt phượng hẹp dài lộ ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, mũi cao thẳng, môi bạc hơi mỏng, đường cong cương nghị của cằm… Lãnh khốc, anh tuấn; áo sơmi trắng sạch sẽ, trang phục màu đen vừa người cùng với chiếc caravat hợp màu, làm cho anh thoạt nhìn như là thiên thần bóng đêm cao lớn hoàn mỹ.
39 Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu tình băng lãnh trên mặt Lucifer bị hòa tan vài phần, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười ấm áp cùng sủng nịnh. Anh gắt gao ôm một cô gái xinh đẹp, làm như dùng chính nhiệt độ của cơ thể mình để giúp cô gái đó sưởi ấm, y phục màu đen cởi ra đem cô gái ôm vào trong ngực, chỉ lộ ra cái đầu xù cùng một đôi mắt to tràn ngập linh khí, mắt đen lúng liếng nhìn trái phải xung quanh.
40 “Đinh đinh ~ anh có thể mở mắt!” Lộ Diêu cao hứng phấn chấn mở quà tặng, đặt ở trước mặt Cố Dịch Huân. Một khắc khi Cố Dịch Huân nhìn thấy món quà kia, khóe mắt liền run rẩy, nhu tình cùng hào hùng vừa rồi, giống như theo khinh khí cầu bay hết không còn chút nào, chỉ còn lại cảm giác vô lực sâu sắc… Tiểu yêu tinh, em rốt cuộc là muốn tặng quà cho anh hay là muốn đùa giỡn anh?Chỉ thấy mười ngón tay ngọc của Lộ Diêu đang cầm áo sơmi hoa màu xanh lá mạ tràn ngập phong tình Hawaii cùng quần có màu tương tự, mặt trên còn vẽ bờ cát, núi, nước biển, ánh mặt trời… Thật sự là đủ mọi màu sắc mọi phong cảnh muôn hình muôn vẻ! Vật liệu may mặc lắc lư qua lại theo động tác của Lộ Diêu… Cố Dịch Huân ngay cả khóe miệng cũng run rẩy! Đây là muốn ồn ào kiểu gì?“Tặng anh? Em xác định?”“Đúng vậy, em đi dạo cả một buổi chiều cũng đã chọn rất lâu đấy!” Sự hưng phấn trong thanh âm Lộ Diêu dường như muốn tràn ra ngoài, khẩn cấp muốn nhìn một người mặt lạnh như băng núi khi mặc quần áo có màu sắc như vậy sẽ tạo thành hoa lửa thế nào, “Uy, anh mau mặc vào thử xem a, nhìn xem được không!”Cơ hồ mỗi lần nhìn thấy anh, đều là mặc áo sơmi trắng và áo khoác tây trang màu đen, tuy rằng thực khốc rất tuấn tú rất có hình tượng, nhưng cô luôn cảm thấy quá mức nghiêm trang, giống như tham gia lễ tang, không khí trầm lặng, cùng cô gái trẻ xinh tươi như cô đi cùng một chỗ thực không hợp! Cho nên cô ra một quyết định: từ hôm nay trở đi sẽ làm phong phú tủ quần áo của người đàn ông này, tranh thủ tạo ra hiệu quả một sắc xuân từ muôn đỏ nghìn hồng!“Em không biết là cái này không thích hợp với anh sao?” Cố Dịch Huân cảm thấy huyệt thái dương nhảy lên trướng đau, anh đã sống hơn một phần hai của nửa đời người, trừ bỏ lần cùng Diêu Diêu và các bạn học của cô đi ăn, trên người rốt cuộc không xuất hiện màu gì ngoài màu đen, trắng, nếu mặc những màu sắc kia ra bên ngoài, đột nhiên làm cho anh có cảm giác mặc vào sự vui mừng như bờ cát kia… Đương thời rất lưu hành một câu như thế nào? Nga, đúng rồi, không đỡ được!“Sẽ không a, dáng người anh tốt như vậy, mặc vào nhất định nhìn rất đẹp, nhanh chút!” Lộ Diêu đem quần áo ném tới trên người Cố Dịch Huân, chờ anh đổi trang phục, nhìn anh chậm chạp chưa động thân thể và ánh mắt khi nhận được quần áo như nuốt phải ruồi bọ, thoát cái Lộ Diêu vui vẻ dị thường.