1 Anh Tử ngồi trên ghế vừa ăn xong kẹo ngọt, vừa dùng mắt quan sát nhà của chị. Sàn nhà bằng gỗ thật rắn chắc, hai ba phòng nhỏ, trông ngăn nắp sáng sủa.
2 Hai tháng sau, anh rể của Anh Tử tìm được một mối. .
Nhà trai lớn tuổi hơn Anh Tử, gia đình cũng không ở thành phố này, trong nhà mở hiệu thuốc bắc, cũng làm nghề thợ mộc.
3 Nửa năm sau Anh Tử và A Vinh kết hôn.
Sau khi kết hôn, A Vinh không muốn Anh Tử đi làm khuân vác.
Anh nói: “Anh có nhà, kiếm được nhiều tiền nuôi em là đủ rồi.
4 Sau khi phẫu thuật, Anh Tử nằm viện liên tục, con gái gửi cho chị nuôi.
Một ngày nọ, sau khi A Vinh tan tầm trở về nấu cơm cho Anh Tử, lại nghe có tiếng đập cửa, A Vinh mở ra, là mẹ của anh từ quê nhà chạy tới.
5 “Ông ngoại, cháu thật sự không hiểu rõ. ”
Bốn mươi năm sau, cháu ngoại Thảo Thảo cũng nói như vậy với A Vinh (hiện tại nên gọi là ông Vinh). Cô bé ghé trên bàn nhìn tỉ mỉ tấm ảnh lúc trẻ của ông bà ngoại, đã không biết bao nhiêu lần, không hiểu rõ: vì sao ông ngoại đẹp trai như vậy lại cưới bà ngoại bình thường như vậy?
Hơn nữa cô bé càng không rõ: tại sao ông ngoại đối xử tốt với bà ngoại, bà ngoại lại hung dữ với ông ngoại?
Từ nhỏ, Thảo Thảo gởi nuôi ngoài nhà ông bà ngoại, tính tình bà ngoại nóng nảy, đã không ít lần cô bé bị bà ngoài trách mắng!
Ông ngoại cũng vậy.
6 Sau đó, Thảo Thảo lại lớn hơn một chút, càng đi càng xa, cô ở một nơi cách ông bà ngoại rất xa.
Lại qua một tuần bận rộn, theo thường lệ Thảo Thảo gọi điện thoại nhà ông ngoại, âm thanh đô đô đô, không ai tiếp.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm này là ngày thứ ba của tết âm lịch, bên ngoài vẫn là một mảng màu đỏ, họ hàng thăm viếng nhau, kẹo ngọt, may mắn đến các gia đình, không khí vô cùng vui mừng.