1 Trong vũ hội đón người mới đến, Tiết Tình nhìn đám người trong sàn nhảy náo nhiệt, một chút cảm giác muốn đi vào cũng không có. Nếu không phải bạn trai của cô, chủ tịch hội học sinh Dương Bách Lâm lôi kéo cô đến đây, cô thà trở về ngôi nhà lạnh lẽo của mình cũng không muốn xuất hiện ở nơi này, cũng không muốn đứng ở nơi ồn ào như thế này.
2 Phòng khách Tiết gia. Một đôi bàn tay trắng noãn như ngọc được chăm sóc rất tốt đặt trên bắp đùi người đàn ông đang đọc báo, người phụ nữ ôn nhu mở miệng: “Thiệu Trạch, chúng ta có phải nên lên đường đến nhà Mộ Dung không?.
3 Ngày đó, trời đổ mưa, mẹ cùng với cậu đồng thời trở về. Cô nhìn trên khuôn mặt của mẹ vẫn là nụ cười nhàn nhạt, cậu thì đứng 1 bên không nói gì, cô ngồi xổm xuống, nói ba của bọn họ tìm đến cô, nhưng mẹ không thể để ba cô mang hết 2 người đi, chỉ có thể để ba mang cô đi, sau đó cậu sẽ mang mẹ và em trai đến một nơi yên tĩnh khác mà sinh sống.
4 Tình Tình lẳng lặng ngồi ở ghế lái phụ trên xe, cô không muốn đi cùng bọn họ. Nhưng vừa rồi, người cha trên danh nghĩa của cô đã nói, sau này khi cô về làm dâu Dương gia cũng sẽ phải tham gia những tiệc xã giao như thế này.
5 Cho đến khi xe ngừng lại, Tình Tình mới phục hồi lại tinh thần, quan sát, đánh giá cái sân lớn bên ngoàiBên ngoài cánh cổng tòa nhà Mộ Dung được bảo vệ nghiêm ngặt, bốn phía vô cùng tĩnh mịch, cây xanh thành rừng, chim hót hoa thơm, không có ồn ào, huyên náo đặc trưng của thành thị, hai tòa nhà được chia ra đứng độc lập riêng rẽ, mỗi tòa biệt thự đều cao 5 tầng, phía sau thấp thoáng còn có thể nhìn thấy kiến trúc cây xanh tựa hồ như giống như đại trạch viện thời Minh Thanh Trung Quốc.
6 Tiết Thiệu Trạch, tại sao, ông luôn chà đạp tôi như vậy, chà đạp tôi còn chưa tính, nhưng Tinh Tinh cũng là con gái của ông, không phải sao?“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Tiết Tinh Tinh cảm thấy mẹ nắm tay cô càng chặt, quay đầu nhìn lại, phát hiện mẹ đang nhìn theo hướng của cha, vẻ phẫn hận trên mặt làm cô cảm thấy xa lạ.
7 “Tinh Tinh, người đó không phải chị của cậu sao?” Mộ Dung Cầm lôi kéo Tinh Tinh đang vẻ mặt mất hứng đi ăn cái gì dó. Họ cùng với Tình Tình chung trường đại học, chẳng qua là không cùng khoa mà thôi.
8 “Không thể tưởng tượng được, anh lại thích loại phụ nữ như vậy” Từ trong bụi hoa, một cô gái mặc dạ phục màu trắng có thân hình mảnh khảnh, tóc dài được búi lên, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm tinh xảo động lòng người.
9 Mộ Dung Trần vừa mới bước vào cửa phòng của mình, cũng cảm thấy có điều gì đó không bình thường, trong không khí hình như có mùi thơm thoang thoảng, từ khi anh bước vào cửa đến nay, mùi thơm này cứ quẩn quanh chóp mũi của anh.
10 Tại sao cô còn không tỉnh lại?Mộ Dung Trần nhìn chằm chằm người phụ nữ nằm ở trong chăn, lại nhìn đồng hồ trên tay của mình, 12 giờ trưa rồi, nói cách khác, sau khi anh tỉnh lại, vẫn ngồi ở đây chờ cô tỉnh lại.
11 Thật ồn ào quá!Đầu đau quá, thân thể mệt mỏi!Tình Tình tỉnh lại từ trong cảm giác đau chưa từng có, cô cố gắng muốn mở mí mắt nặng trĩu, nhưng còn chưa mở mắt, cảm thấy toàn thân như bị vô số tuấn mã dẫm lên, vừa mỏi lại vừa đau, mà nơi tư mật nhất thời cũng truyền đến cảm giác đau đớn quái dị.
12 “Dám đánh tôi, lại không dám nhìn tôi? Tiết Tình Tình, cô cũng biết sợ sao?” Một tay xoa khuôn mặt anh tuấn, một tay siết chặt cằm nhỏ của cô, muốn dùng lực ép cô mở mắt ra.
13 Mộ Dung Cầm mang theo túi xách đi lên thư phòng lầu 2. mỗi lần đi lên một bậc thang lòng của cô đều co rút từng đợt. Nhưng, cô lại không thể không đối mặt.
14 Mở mắt lần nữa, lại nhìn thấy căn phòng vừa xa lạ lại có chút quen thuộc, cô vẫn ở chỗ này. Thật hận, thật hận, người đàn ông ác độc này. Đoạt đi trong sạch của cô, còn bá đạo muốn can thiệp tự do của cô, chẳng lẽ bây giờ cô ngay cả tự do cũng không có sao?Con ngươi ngay cả tức giận cũng không nổi, nước mắt cũng không rơi nổi nữa, kể từ khi xa mẹ và em trai trở về Tiết gia, cô rất ít khi khóc, mấy lần khóc đến mất đi lý trí đều liên quan đến người đàn ông này.
15 “Tôi nói tôi muốn về nhà, anh nghe không hiểu sao?” Tình Tình chưa từng cảm thấy dễ nổi giận như bây giờ. Nhưng, tại sao người đàn ông này luôn dễ dàng kích thích tính cách của cô như thế?Vì sao lại có người đàn ông đáng ghét như thế nào? Gạt cô ăn cháo, khoanh hai tay ngồi trên sofa nhìn cô với gương mặt vô lại, con không cho cô đi!“Anh có nói sẽ để em đi sao?” Một phen mạnh mẽ kéo cô gái nhỏ đang giận dữ vào trong lồng ngực, Mộ Dung Trần vùi mặt vào trong mái tóc đen nhánh của cô, cũng không quan tâm cô có đang tức giận hay không.
16 "Không lấy, chính là không lấy. . . . . . "Đừng tưởng rằng anh ta dùng thân thể to lớn của mình để chèn ép cô là có thể uy hiếp được cô. Nhưng, tại sao những lời này vừa mới đến miệng lại ngày càng nhỏ dần?“Tiết Tình Tình, nếu như đem tất cả tài sản của Tiết Thiệu Trạch ra làm tiền đặt cọc, em có gả hay không?”“Chuyện của ông ấy không quan hệ với tôi” Người đàn ông được gọi là ba đó, ngoại trừ có chung dòng máu với cô, ông ta có thể cho cô cái gì? Những năm gần đây, mặc dù ở bên cạnh ông, cô có thể không lo cuộc sống cơm áo, nhưng cô cũng không vui vẻ.
17 Nếu như, anh ta nhất định phải cưới, vậy thì cưới đi! Nhưng hắn cưới được, vĩnh viễn chỉ là một thể xác không có linh hồn, lòng của cô, cô sẽ vững vàng giữ trong tay của mình….
18 “Tiết Tình Tình…. ”Nước mắt nóng bỏng không ngừng chảy xuống, thấm ướt lồng ngực của anh, cũng làm cho tức giận trong lòng anh bay biến, ý thức dần dần tỉnh táo lại.
19 Cô ấy muốn ở nơi này”Dưới con mắt của mọi người, Mộ Dung Trần lời ít ý nhiều nói. “Con lặp lại lần nữa xem!”Tức giận của lão thái gia chưa giảm. Con cháu nhà Mộ Dung đông như vậy, nhưng ông lại thương đứa cháu này nhất.
20 “Phó Cảnh Ca, cô không có tự trọng như vậy sao?”Vừa bước vào phòng, Mộ Dung Khiêm đã đem thân thể của Phó Cảnh Ca ném lên giường. Trước mặt nhiều người như vậy nghe anh tư muốn kết hôn, cô lại thất lễ như vậy, cô rốt đem người chồng danh chính ngôn thuận là anh để ở đâu?“Mộ Dung Khiêm, tôi có làm gì sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”Từ trên giường bò dậy, Phó Cảnh Ca nhìn người đàn ông ôn tồn nho nhã trước mặt, hận đến nghiến răng nghiến lợi.