1 Mãi đến khi Tống Trường Tuyết yên vị trong kiệu hoa, nàng ngoái đầu ngó ngó hai tay bị buộc chặt sau lưng, vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Mẫu thân đến chùa Hoa An dâng hương, nàng nghịch hoa một mình trong tiểu viện.
2 Khi tỉnh lại đã là ban ngày. Tống Trường Tuyết vô thức sờ y phục bên cạnh nhưng lại đụng phải một đống rơm rạ khô héo. Làm một màn cá chép lộn nhào, nàng nhanh chóng nhìn về bốn phía.
3 Theo phong tục Hoài Tống, tân lang tự mình đến nhà gái hỏi đón tân nương mới hợp lễ nghi, lễ nghi cũng phải thật long trọng và cầu kỳ. Vậy mà giờ quy củ bị phá vỡ, khiến ai nấy đều nghị luận.
4 Lúc Tống Trường Tuyết mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã không còn sớm nữa rồi. Nàng mắt nhắm mắt mở nhìn sang bên cạnh, phát hiện người đã không còn, trên chiếc giường rộng lớn chỉ còn lại một mình nàng.
5 Lập tức mặt Tống Trường Tuyết hồng đến tận mang tai, biết rốt cuộc không thể giả câm giả điếc mà giấu nữa, dứt khoát phóng khoáng: "Đúng vậy, ta họ Tống.
6 Đêm đen thuận lợi giúp hắn ẩn mình, chỉ có ánh trăng sáng bạc chiếu vào mặt hắn. Trữ Khác nghiêng người tựa vào tường, hơi hơi ngửa cằm, thu tất cả hành động của nàng vào đáy mắt.
7 Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Trường Tuyết nhất thời trắng bệch, hoảng sợ: "Chàng. . . Chàng muốn cùng ta sinh cục cưng sao?"Thốt ra những lời này, hai gò má nàng thoáng ửng hồng.
8 Dọc đường đi Tống Trường Tuyết có hơi lo sợ, sợ chạm mặt ai đó. Phù Dung càng nghĩ càng thấy không thể tin nổi, nhưng không có cách nào xoay chuyển nàng, chỉ đành tùy nàng thôi.
9 Tống Trường Hoan kia còn cố gắng khuyên bảo: "Giúp đại ca nói mấy lời hay cũng chẳng phải chuyện lớn gì, chỉ cần Thừa tướng nguyện ý tiến cử, đại ca không cần qua thi cử cũng được làm quan.
10 Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, không hẹn mà cùng nhớ đến đại tiểu thư Lương Quốc công phủ được gửi nuôi ở chùa Hoa An. Cũng không quá ngạc nhiên, sống ở ngoài quá lâu, loại trường hợp ngượng ngùng này cũng coi như là bình thường.
11 "Hầu gia. . . Chàng muốn thiếp chết? Chàng muốn thiếp chết có đúng không!" Thân ảnh Lư Tương vừa mới vụt mất, Tống Trường Tuyết đã nghe thấy tiếng thét cuồng loạn phía sau núi giả.
12 Tống Trường Tuyết lập tức đỏ mặt xấu hổ, ấp a ấp úng: "Đâu có làm gì. . . "Trữ Khác cười như không cười: "Sớm tinh mơ đã nghiêm túc tìm hiểu, muốn lần nữa?"".
13 Tống Trường Tuyết sợ hãi nhìn sang, vừa lúc thấy Vân Gia hạ váy được người đỡ xuống kiệu, từ từ bước đến bên nàng. Lệ còn đọng khóe mắt, Tống Trường Tuyết không dám nói lời nào, cũng không biết nên mở miệng ra sao.
14 Nửa đêm Trữ Khác tỉnh lại bởi tiếng khóc nỉ non trong chăn của Tống Trường Tuyết. Nàng đưa lưng về phía hắn, vai nhỏ run run, hình như nằm mơ bị dọa sợ.
15 Lương Chiếu Đường đoán không ra: "Chàng nói vậy là có ý gì?"Trữ Khác nhàn nhã bước lên châm một chung trà, đưa lưng về phía nàng ta, thản nhiên: "Không mời mà tới, chẳng có gì chiêu đãi.
16 "Ta ta quen ngươi sao?" Tống Trường Tuyết ngạc nhiên, lùi hai bước về phía sau. Người lạ bĩnh tĩnh mỉm cười: "Ngươi tên gì?"Tống Trường Tuyết suy tư một lúc, nếu như bị Trữ Khác lôi về, quả thật rất phiền toái.
17 Sắc trời tối dần nhưng mọi thứ vẫn nhìn rõ, Tống Trường Tuyết múc một chậu nước lạnh, bụng nổi giận đi giặt y phục. Cứ ngỡ kiểu gì nàng cũng sẽ quay về ở Tống phủ, đó là nơi nàng lớn lên không thiếu đồ dùng.
18 "Chuyện này. . . Có thể đỡ ta đi vệ sinh không?"Tống Trường Tuyết chưa từng gặp qua tình huống khó xử như vậy bao giờ, ngượng ngùng lui về sau vài bước, không biết làm gì nữa.
19 Cung điện Hoài Tống nguy nga mà tráng lệ, mái ngói nhấp nhô, đưa mắt không thấy điểm cuối. Theo lý cung phi không thể tùy tiện triệu kiến ngoại thần, nhưng giờ tính mạng Hoàng đế kham ưu, mà Vũ Văn Hoàng hậu cũng chưa từng coi trọng quy củ.
20 Nàng cũng chỉ hơi kích động, giọng cũng không lớn lắm, khi nói xong rồi bước vào phòng hắn mới phát hiện Ngạn Khải nằm nghiêng không nhúc nhích, dường như ngủ rất sâu.