1 Tôi đã nhặt được anh bên cạnh thùng rác. Lúc ấy, anh đang ngồi giữa một đống rác, vẻ mặt hoang mang. Trang phục cổ quái, lại thêm bụi bẩn, khiến không còn nhận ra màu sắc của trang phục nữa.
2 Buổi sáng tôi dậy rất sớm, tôi là kiểu người điển hình “ngày đi làm thì không dậy được, ngày được nghỉ thì không ngủ được”. Không ngờ có người còn dậy sớm hơn tôi, khi tôi vẫn đang trong tình trạng ngái ngủ đi vào nhà vệ sinh, xém chút nữa là đụng phải anh.
3 Một đêm không mộng mị cho tới tận sáng. Thứ hai đầu tuần đáng ghét, ngày mà tôi oán hận nhất, nhưng cho dù thế nào thì vẫn cứ phải dậy đi làm. Đã không biết bao nhiêu lần tôi thề rằng, nếu doanh thu của cửa hàng hoa có thể duy trì ở con số bao nhiêu bao nhiêu thì tôi sẽ tạm biệt sếp, nhưng mãi vẫn chưa hạ nổi quyết tâm, vì vậy tôi vẫn phải tiếp tục chịu đựng vị sếp nữ già khó tính còn trinh nguyên của mình.
4 Thứ sáu hàng tuần có lẽ chính là ngày mà đám dân văn phòng chờ đợi nhất trong tuần. Qua được ngày này là có thể sống hai ngày thích ngủ đến mấy giờ dậy thì ngủ.
5 Sáng sớm tôi bị mẹ gọi dậy, mẹ khẽ vỗ vỗ vào mặt tôi, tôi mở mắt ra nhìn khuôn mặt mẹ hiện lên to dần trước mắt, như cười như không. “Tối qua ngủ ngon không?” Mẹ cười hỏi.
6 Lại một tuần mới. Từ Kiều Kiều, giám đốc mới của bộ phận thị trường xuất hiện, tóc ngắn năng động, trang phục gọn gàng, vẻ mặt nghiêm túc, không hề có biểu hiện kiêu ngạo.
7 Tôi thoát được công việc khổ sai là ra ga tàu đón Thôi Hoài Ngọc, nhưng Tang Duyệt thì không tránh được. Khi cô ấy gọi điện cho tôi, giọng vẫn còn đang hổn hển thở: “Tiểu Dĩnh, cậu có biết con bé Hoài Ngọc mang bao nhiêu valy hành lý không?”Tôi có thể tưởng tượng được bộ dạng của cô ấy, sẽ có túi to túi nhỏ, ba lô trước ba lô sau, tay xách, khuỷu tay treo.
8 Nghe nói hôm nay Tiêu tổng tới văn phòng. Anh ta chắc chắn sẽ tìm tôi để hỏi tiến triển về vụ tập đoàn Lãm Giang. Tôi ngồi trước máy tính cắn bút suy nghĩ xem phải đối phó thế nào.
9 Kì nghỉ Tết trôi qua, Đinh Nhất Nhị cuối cùng cũng tới đón Hứa Lăng Phi về. Tiểu tử này ở với chúng tôi cả tháng nên nảy sinh tình cảm, lúc đi nước mắt ròng ròng.
10 Trận đại chiến này diễn ra tới tận khi trời sáng, lúc ấy tôi mới mệt mỏi rã rời chìm vào giấc ngủ sâu. Cũng không biết đã quay về phòng ngủ bằng cách nào, dù sao khi tỉnh dậy tôi thấy mình nằm trên giường.
11 Sáng sớm, tôi mang món quà Dận Chân tặng dịp lễ Tình nhân đi đóng khung. Ông chủ già đeo kính lão cúi đầu ngắm nghía hồi lâu: “Tiểu cô nương, đây là bút tích thật hay giả?”“Giả ạ, bút tích thật cháu có dám mang ra ngoài không?” Tôi vờ vịt.
12 “Âm mưu” của giáo sư Mục đang trong giai đoạn gấp rút thực hiện. Trong thời gian ấy xảy ra một chuyện khiến tôi và Tứ Gia đều vô cùng không vui. Đinh Nhất Nhị lấy cớ đi công tác, gửi Hứa Lăng Phi tới.
13 Một hôm, nhân lúc Dận Chân không có ở nhà tôi tiến hành tổng vệ sinh toàn bộ căn hộ. Tôi sắp xếp căn phòng nhỏ hiện giờ thành một phòng đọc, cách bố trí theo đúng những gì tôi thấy trong giấc mơ mấy hôm trước.
14 Tôi tưởng rằng đây là bước ngoặt trong cuộc đời tôi, là khởi đầu của hạnh phúc. Nhưng trên thực tế lại không như thế. Ông trời luôn thích đùa giỡn bạn.
15 Về đến Thượng Hải tôi nhận được điện thoại từ tiệm ảnh, thông báo cho tôi biết thời gian chụp ảnh cưới. Tôi hủy tiệc ở khách sạn nhưng quên không hủy hẹn chụp ảnh cưới.