1 25/7/2016 - Sa mạc Sahara, 11h 46' Tại một ốc đảo
Rìa sa mạc, vào thời điểm này, trời nóng bức, tiến sâu vào sa mạc lúc Mặt Trời đã leo lên đến gần đỉnh đầu, nhiệt độ lên tới 42 độ C.
2 Trước mắt Kiều Vân giờ phút này có chỉ có duy nhất một màu đen, ngoài bóng tối ra không còn gì khác, thân thể của nàng bay bay vô định, như chiếc lá khô trôi theo làn gió, không biết sẽ bay về phương nào.
3 "Hai nghìn tuổi á? Thật không"? Kiều Vân nhăn mặt, bĩu môi, nhìn Bạch Long bằng nửa con mắt, giống hệt như đang khinh người, à mà có khi là khinh người thật ý.
4 "Còn nữa, trong người ngươi sở hữu năm loại nguyên tố phép thuật, đó là Hỏa, Quang, Ám, Thủy và Mộc, cấp bậc hiện tại: Cao cấp Paladin". Bạch Long nói.
5 Sau khi bước vào, người phụ nữ cười cười, nói: "Ta tên Thanh Hằng, mẹ của Tiểu Nguyệt, hai tiểu cô nương vào đi, để ta chuẩn bị bữa tối".
Kiều Vân gãi đầu: "Ngại quá, đã được ở nhờ còn khiến nương vất vả nấu nướng đãi thì thật không phải.
6 Trước mắt Kiều Vân lúc này có chỉ có duy nhất một màu đen, giống hệt như lần trước,ngoài bóng tối ra không còn gì khác, nàng lơ lửng trên không, vẫn mơ mơ màng màng.
7 Sau khi bọn người kia cuống cuồng bỏ chạy mất tăm bóng dáng, Kiều Vân mới mò ra. Hai mẹ con họ Thanh vẫn lẳng lặng đứng đó, ngây người trước sức mạnh uy hiếp của Bạch Long, nhìn thấy Kiều Vân thì hơi giật mình liền mở miệng: "Xem ra ngươi đi tìm thức ăn xong rồi ha, thật sự xin lỗi hai người về chuyện vừa xảy ra".
8 Hai người nghe xong, nhất thời vui mừng chút nhưng vẫn còn thất vọng: "Vậy à, cho dù pháp lực cao đến đâu đi chăng nữa, không sử dụng được ma pháp thì chẳng khác nào phế vật".
9 Cất bảo bối vào trong túi, nàng nhờ Bạch Long trông trừng ngôi nhà rồi tiến vào không gian sách, tìm hiểu thêm về Thần thú Đại lục.
"Trước hết xem về truyền thuyết tiểu sử nơi này đã".
10 Ngươi khóc đó à"? Một giọng nói non nớt vang lên.
Kiều Vân quay đầu lại, nước mắt vẫn chảy dài qua gương mặt thanh tú. Nhìn thấy Bạch Long bên cạnh, nàng đang khóc bỗng dừng lại, lấy tay dụi dụi đôi mắt rồi nói: "Ta không có khóc, chỉ hơi xúc động chút thôi".
11 "Ngươi nói cái gì" ? Một ông lão tóc trắng, râu trắng, khuôn mặt phúc hậu trong đại sảnh hô lớn.
Thiếu niên vừa nói chuyện với Kiều Vân kia cung kính nói: "Vân Triều gia gia, không lầm đâu, chính xác Thanh Nguyệt đã trở lại, nhưng nương của nàng không đi theo, nàng còn muốn tham gia tỉ thí".
12 "Không thể tưởng tượng nổi, nàng ta không phải phế vật, bảo sao lại dám xuất trận". Một người trong đám đông nói.
"Đó không phải phế vật, nếu nàng ta như thế mà bị coi rằng phế vật thì kẻ thiên tài Thanh Tiểu Phù kia chẳng phải cùi hơn cả phế vật sao" ? Một kẻ nào đó nói chen vào.
13 Nghe những lời khiêu khích của Kiều Vân, Thanh Vân Triều tức giận đến đỉnh điểm, khuôn mặt nhăn nhó vặn vẹo. Nếp nhăn đã nhiều nay còn có cảm giác nhiều hơn, hàng mi trắng muốt động đậy.
14 Kiều Vân khẽ cúi đầu chào, cười nói: "Vậy thì vất vả cho các người rồi. Cáo từ !"
Sau nó nàng quay ngược ra, hướng về phía nhà hai mẹ con họ Thanh. Vận dụng ma lực hệ ám bao quanh thân thể, Kiều Vân hóa thành bóng ảnh màu đen, biến mất.
15 Bạch Long cũng nghe thấy: "Bọn chúng tầm khoảng 50 người, có 32 tên pháp sư, cấp bậc từ pháp sư trung cấp đến đại pháp sư sơ cấp và 18 tên đấu giả, cấp bậc 5, 6 là nhiều, 2 tên đấu vương, một tên đấu hoàng mạnh nhất, có lẽ là kẻ cầm đầu".
16 Hồ Ngân tiếp tục nói: "Chất độc đó khá mạnh nhưng sẽ không phát tác nếu như ngươi không di chuyển nhiều. Mỗi bước đi ngươi sẽ mất đi một phần sự sống".
17 Bốn người gật đầu nói: "Cảm ơn đã chỉ đường".
Kiều Vân lập tức dùng bảo bối để che đi con mắt kì lạ. Thay vào nó là mắt người.
"Ủa, giờ ta mới để ý, mắt ngươi kì lạ thật nha.
18 Kiều Vân liền lấy từ trong túi thần ra áo bào rộng vành màu đen khoác lên người, vành nón kéo xuống thật thấp, đeo thêm một chiếc mặt nạ, cẩn thận đem khuôn mặt mình che giấu rồi mới bắt đầu đi.
19 Đội ngũ gồm sáu người dong binh hướng về phía rừng rậm phía ngoài thành mà xuất phát.
Đi được một đoạn đường, bỗng nhiên có một nhóm ba bốn người từ phía trước chạy nhanh về phía đám người Kiều Vân.
20 "À ra thế". Đại hán dong binh kia gật đầu, đây chắc là một vị cao thủ thích phiêu lưu rồi.
"Minh Phương thật mạnh nha". Một dong binh nói.
Kiều Vân chậm rãi quay đầu lại nhìn.