21 Kiều Vân định quay ra hái Diệp Tán Quả hoàn thành nhiệm vụ, thì thấy toàn bộ cây Diệp Tán bị chấn nát do uy lực của cây trường thương ném tới. Sốc tới cực điểm, nàng lắp bắp nói: "Tiền.
22 "Là kẻ nào" ? Hoắc bảo hét.
Mọi người cũng nháo nhào nhìn kẻ vừa ra tay, không thấy ai bất thường lại tự hỏi: "Kẻ nào mà gan lớn vậy. Nguyên lai là Hoắc đại thiếu gia mà cũng dám ra tay".
23 "Này, đi nhanh chút, sắp muộn rồi". Kiều Vân sốt sắng nói.
"Vâng, nô tì sẽ đi nhanh một chút thưa tiểu thư". Ngọc Lan bước đi vội vã sau Kiều Vân.
"Nô tì ? Tiểu thư ? Ngươi nói cái gì thế" ? Kiều Vân nhìn chằm chằm cô nương phía sau, nheo mắt lại hỏi.
24 "Ông chủ, cho thêm hai phòng". Kiều Vân bước vào nói.
Chủ quán trọ xoa xoa tay nói: "Thưa quý khách, phòng trọ đã hết".
Kiều Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thôi bỏ đi, họ sẽ ở cùng phòng với ta.
25 "Phiền phức thì biến đi". Bạch Long lạnh giọng, sau đó tiếp tục ăn với khuôn mặt hậm hực.
Một màn biểu diễn sức mạnh vừa rồi làm cả quán lố cả mắt, ông chủ quán há hốc mồm nhìn đám người Hoắc Kiến Nhật ăn hành ngập mồm mà chạy vội.
26 Sáng hôm sau.
"Kiều Vân mắt ngươi sao thế" ? Thanh Hằng đưa tay che miệng ngáp nói. Hai người Thanh Nguyệt, Ngọc Lan nhìn nàng thương hại. Bạch Long với Hồ Ngân thì bụm miệng cười khúc khích.
27 Hoàng thành của Đại Việt đế quốc chia làm nội thành và ngoại thành.
Thanh Xuân trấn là một thị trấn lớn ở ngoại thành, cách xa trung tâm hoàng thành ở nội thành.
28 "Ngươi là. . . ma pháp sư". Nữ nhân lắp bắp mở miệng. Pháp sư tỉ lệ khá ít, cứ 20 đứa trẻ thì có 1 đứa là ma pháp sư. Mà cường giả pháp sư thì ít, đương nhiên được kính trọng.
29 Kiều Vân từ trên xe đi xuống, hướng bên trong đấu giá trường đi nhanh vào.
Đưa thẻ mà Kim Anh cho nàng, nàng được cung cấp chỗ ngồi dành cho thượng khách.
30 Bước qua cánh cổng, đại điện của ma pháp sư thật sang trọng tráng lệ. Trên các bức tường trang trí rất nhiều những hoa văn ma pháp huyền bí, vô cùng sống động.
31 “Thuận lợi thật, ai ngờ được chấp nhận nhanh như thế”. Bạch Long cảm thán.
“Vân tỷ tỷ còn giấu chúng ta nhiều bí mật a. Như tỷ là ma pháp sư tam hệ chẳng hạn”.
32 Kiều Vân cùng Thanh Nguyệt ngồi ở trên cao, nơi chỉ dành cho khách quý. Bên cạnh nàng là một số tên tai to mặt lớn của các gia tộc, hoàng gia, hội pháp sư, tông môn,.
33 Kiều Vân chạy vội vã về phía nhà trọ, Thanh Nguyệt theo phía sau. Trên đường về nhà trọ, nàng đột nhiên quẹo vào một góc không người.
Dựa lưng vào bức tường gạch, nàng ngồi phịch xuống, tiếp tục thở dốc, khuôn mặt nhăn nhó dường như cực khổ lắm.
34 Sau khi chia tay đám người Bạch Long, Kiều Vân tiến vào một khu rừng cạnh đó để nghỉ ngơi.
Trong không gian gió nhẹ thổi qua, cây lá xào xạc. Bầu trời cao rộng xanh vời vợi mang lại cảm giác yên bình, đẹp đẽ.
35 Mấy chục võ giả từ đấu hoàng trở xuống, cứ thế mà chết trong vòng hai chiêu thức, không có khả năng phản kháng.
Chuyện này thật khó tin, không ngờ rằng Kiều Vân vừa mạnh vừa bá đạo.
36 Soạt soạt.
Vút.
Bụp, mười mấy phi tiêu, nhằm thẳng phía hai tỷ đệ họ Vương mà phóng tới, tuy nhiên bị chặn bởi một tầng ma pháp quang vô hình, rơi lạch cạch xuống đất.
37 “Vào đi”. Kiều Vân nhẹ giọng. Tức thì cánh cửa mở chầm chậm một tiếng “két” nhẹ, Vương Lộ Phi mặc đồ ngủ, đầu tóc hơi rối bước vào.
“Đêm hôm tới tìm ta có việc gì ? Nào, ngồi xuống đây”.
38 “Không cần nói nhiều. Huy động toàn bộ lực lượng, bằng mọi giá phải giết được chúng. Lát nữa đích thân ta sẽ ra tay”. Tên nam nhân tóc vàng nói, hai tên hắc y kia gật đầu sau đó bắt đầu li khai.
39 "Sắp tới La Sương thành rồi, lúc ấy sẽ không ai dám ra tay với chúng ta nữa”. Vương Đông cười ngây thơ nói
“Bà ta cẩn thận, khổ cực để ám sát như thế nào mấy đứa còn không biết, tưởng vào trong thành thì không sợ bị giết á.
40 “Hạ độc thủ ! Thật đê tiện”. Vương Lộ Phi khóc lóc nói. Dựa theo tình hình hiện tại và lời nói, ý định trên khuôn mặt Kiều Vân, có thể đoán ra ngay kẻ hạ độc là Hồng Liên phu nhân.
Thể loại: Ngôn Tình, Bách Hợp, Xuyên Không
Số chương: 105