1 Căng tin đông đúc người qua lại. Bác đầu bếp đội mũ trắng dùng cái muôi múc một muôi cơm trắng từ trong chậu cơm, hỏi nữ sinh trước mặt một cách thân thiện: – Cô gái à, muốn ăn món gì? Mạc Nhan nhìn quanh những thức ăn một vòng, sau đó nói một cách dứt khoát: – Cần nhiều thịt ạ, gói lại, đem về.
2 Mạc Nhan chỉ khi nào cầu cứu người khác thì miệng lưỡi rất ngọt. Nghiêm Tiêu không nói gì, lấy tập đề viết lên vài dòng chữ rồi để lại. Mạc Nhan đầy mãn nguyện: - A, thì ra là thế! Mỗi lần trước khi thi hai tuần, nhất định là thời gian cô đến phòng tự ôn và thư viện.
3 Mạc Nhan đứng dậy pha một ly trà sữa, khi về chỉ thấy bên đường đứng một dãy bóng màu xanh. Người đó đứng dưới tán cây đầy hoa, tóc đen phất phới, sau lưng có một cây kiếm đeo lệch, ẩn ẩn hiện hiện, lúc rõ lúc không.
4 Cô thở dài, còn may nghĩ đến những lời mà năm trước người hướng dẫn cô đã từng nói. Anh ta không chút biểu cảm nói xong những lời đó, trong chốc lát làm cho sự kích phấn của các sinh viên lắng xuống, cho đến hết đợt huấn luyện đều bình an vô sự.
5 Năm phút này là lúc nói những lời lúc tạm biệt. Mạc Nhan nghĩ hết sức, cuối cùng cũng nghĩ ra được câu: - À, …anh không phải là bị đau dạ dày sao, nhớ chú ý sức khỏe.
6 Người phụ nữ vừa đi vừa nói: - Tôi họ Trịnh, em gọi chị là chị Trịnh được rồi. Công ty chúng ta là công ty kinh doanh thương mại, bên tài vụ có ba nhân viên, kế toán chỉ còn lại một người.
7 Tháng 9 là thời kỳ tốt nhất để bắt đầu năm học mới, cũng là một tháng với những tiếng than thở. Anh mập cuối cùng cũng vào ở ký túc xá của nghiên cứu sinh, sau khi đi dạo một vòng dưới con đường râm mát với những hàng cây thông xanh ngắt thì hội báo: Ta bỗng bắt gặp một đôi giai nhân trên con đường đá nhỏ, trong lòng hết sức kích động.
8 Trên thực tế nhà Nghiêm Tiêu đúng là có phòng khách. Mạc Nhan đứng bên cửa sổ nhìn xuống, độ cao của tầng 10, côn trùng cũng không bay lên được, nhưng lúc chờ thang máy rất là vất vả.