1 Trên đỉnh núi Thanh Hà thanh nhã yên tĩnh nhất Thành phố H chẳng biết từ khi nào lại mọc lên một tòa biệt thự xa hoa rộng lớn, hàng rào quét sơn trắng tinh, mái ngói đỏ tươi, khuôn viên xung quanh ngập trong màu xanh của thiên nhiên hoa cỏ, từng đường nét thiết kế của ngôi nhà vô cùng độc đáo nhưng lại cực kỳ thanh lịch.
2 ”Cha , mẹ, có cần gọi điện cho em gái, bảo con bé dẫn Tiểu Phong về nhà ăn cơm hay không? Đã thứ bảy rồi còn gì!“.
Từ phòng khách tầng một vang lên một giọng nói trầm thấp chất phác, nơi này được thiết kế rộng rãi ấm áp lại thoải máu, chính giữa là bộ trà kỷ được làm từ gỗ tử đàn, trên chiếc ghế đỏ thẫm có ba người đang ngồi đó.
3 “Mẹ, mẹ, mẹ sao vậy, mau tỉnh lại!”. Giọng trẻ con mềm mại không ngừng vang lên bên tai, Dung Nhụy Tâm mơ hồ khôi phục ý thức, chậm rãi hé mắt, trước mặt là một cậu nhóc cực kỳ anh tuấn, vừa mũm mĩm lại trắng trẻo.
4 Mặc dù Dung Nhụy Tâm cam tâm tình nguyện chết một lần nữa nhưng vẫn không thể nào trở về. Nếu hiện tại cô lại trèo lên thang tái diễn lại màn ngã kinh điển vừa nãy nhưng ông trời khốn kiếp lại không rảnh giúp cô dời hồn thì chẳng phải chết càng thêm oan uổng sao?
Không thể làm chuyện không chắc chắn được, phải biết quý trọng cái mạng nhỏ của mình, ý trời đã như thế, vậy thì không thể làm gì khác hơn là bắt đầu lại lần nữa, dần dần tiếp nhận cuộc sống hoàn toàn xa lạ này.
5 An Ngọc Thần cảm thấy ngôn hành cử chỉ của tiểu thư có gì đó không giống với bình thường, ánh mắt sắc bén vô tình hay cố ý đều khóa chặt vào bóng hình xinh đẹpthanh nhã kia.
6 “Tiểu thư, rõ ràng cô mới là người vượt lên, sao có thể đổi trắng thay đen như thế được!”. Lái xe đã vài chục năm, tính tình của lão Vương vẫn luôn chính trực thẳng thắn, đối mặt với vị thiên kim tiểu thư không biết phân biệt phải trái trước mắt không hề e dè mà nói thẳng, đồng thời cũng xem những lời vừa nghe thấy như gió thoảng bên tai.
7 “Ha ha ha. . . ”
Lưu Tinh Tinh vừa kêu lên thảm thiết, đồng thời những người vây xem không nhịn được nữa mà cười phá lên, tiếng cười vang dội làm cho sắc mặt người nào đó hết hồng lại trắng, cuối cùng liền nhanh chóng xoay người bước vào xe thể thao của mình, lao như tên bắn về phía trước.
8 Dung Tiểu Phong mắt nhìn chằm chằm vào tivi bỗng nhiên không đầu không đuôi bật thốt ra một câu, cắt đứt câu cuộc trò chuyện.
“Cái gì?”
Hai vị phụ huynh trăm miệng một lời kêu lên, ánh mắt đau lòng không ngừng dao động trên người con gái bảo bối, tìm kiếm xem cô bị thương ở chỗ nào.
9 Cái miệng nhỏ nhắn củaTiểu Phong nhẹ nhàng thốt ra một câu, nhưng lại tựa như quả bom nặng ký, khiến cho tất cả mọi người trong nhà họ Dung đều đờ cả ra, ngay cả bầu không khí trong đại sảnh cũng ngưng đọng lại, vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng quảng cáo đang phát oang oang trên TV.
10 Tôn giáo sư hiểu rõ bạn mình là một nhân vật đặc biệt thích bới móc nên chỉ âm thầm khinh bỉ trong lòng, ai bảo người này đang du học lại bỏ dỡ giữa chừng, vội vàngtrở về nước làm gì chứ.
11 “Sao vậy?”
Dung Nhụy Tâm ngước mắt hỏi, nhìn anh mím chặt môi nắm chặt ngón tay phải, nơi đó có vài giọt máu đỏ tươi tràn ra, xem ra là không cẩn thận tổn thương đầu ngón tay rồi.
12 “Tâm nhi, em thế nào, có ngủ ngon hay không?”
Tôn Hải Dương ưu nhã thong dong, gương mặt tuấn mỹ nhìn qua liền thấy hiền hoà, đôi tròng mắt đen sâu hun hút lẳng lặng hấp dẫn người đối diện, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy vui vẻ.
13 “Cha. . . ”, khóe miệng Dung Thiệu Văn khẽ giật giật, cha già nhà mình quả nhiên thiên vị, những năm mươi vạn cơ đấy? Tiền lương của anh còn chưa tới một trăm vạn đâu, đây chẳng phải ngấm ngầm chia một nửa tiền lương cho tiểu quỷ kia sao.
14 “Vâng!”
Dung Nhụy Tâm cười yếu ớt, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người đành phải gật đầu đáp ứng, vừa may bản thân cũng cần thời gian để tiếp nhận sự thật, còn có rất nhiều chuyện cần phải tìm hiểu rõ ràng.