1 “Là ai đã đạo diễn vở kịch này, trong vai diễn cô đơn ấyLuôn tự mình độc thoại, người nghe chỉ thấy quá khứ đau thươngKhông biết đâu là hồi kếtBắt đầu là người kết thúc cũng là ngườikhiến ta nhập vai quá hoàn hảoNếu đã định trước là bi kịch, vì sao lại cho ta một bắt đầu đẹp đẽ?Diễn xuất tương phùng hòa biệt li……………………………………Nếu tất cả chỉ là diễn kịch, mong người hãy xem cho thật kỹTan nát cõi lòng chỉ có mình ta.
2 Ba tháng liền đều phải ở trong phòng điều dưỡng và luyện công thật khổ mà, mỗi lần luyện xương cốt đều đau nhức vô cùng cứ như có hàng vạn con kiến cắn xé thân thể vậy.
3 “Kỳ Nhi, muội thật sự muốn vào Trúc Lâm sao. ” Nguyệt Tĩnh Dạ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng. “Ca ca, huynh không cần khuyên muội, ý muội đã quyết rồi muội nhất định sẽ bằng mọi cách chữa trị cho nàng.
4 Hai hôm sau, đầu giờ thìn đường phố trong kinh thành tập nập người đi lại buôn bán, ở bốn cửa lớn Đông – Tây – Nam – Bắc của kinh thành, nhiều người hiếu kì xúm lại một chỗ, bên trong đám người là một đóa sen* lớn bằng hai người trưởng thành, xung quanh là bốn vị cô nương ăn mặc kì dị hở luôn cả bụng và tay, một tấm lụa mỏng che nửa bên mặt kéo dài ra tới sau đầu, tay chân đeo chuông bạc.
5 Không ai thấy Kỳ Nhi khi bước ra sau hậu viện nở một nụ cười hồ ly gian xảo: xú nữ nhân muốn phá đi Mãn Nguyệt Lâu của nàng cùng chúng tỷ muội thì về luyện thêm năm mươi năm bản lĩnh nữa đi.
6 Không có kèn cũng không có pháo, chỉ có vài bàn tiệc đơn sơ, không có trưởng bối cũng không có người thân, không có tỷ muội Mãn Nguyệt Lâu chỉ có nàng trơ trội đứng giữa dòng người.
7 Một tháng sau cứ trôi qua yên bình, hắn vẫn lo chuyện của hắn mà nàng vẫn làm con heo nhỏ của nàng cứ ăn rồi ngủ, ngủ xong rồi lại ăn thực sẽ thành heo luôn.
8 Lúc Kỳ Nhi đi tới khu vườn nhỏ của nàng thì trời cũng tối rồi cũng may là có đem theo đèn lồng, vườn này cũng nhỏ thôi rộng chừng bốn mét vuông dài chừng sáu mét à, nhỏ không nhỏ mà lớn thì cũng không quá lớn.
9 Hai người nói thêm một lúc nhưng toàn là chuyện về Hiên Viên Hạo lúc nhỏ, và chuyện sư nương và sư phụ Hiên Viên Hạo bị người của Ám Nguyệt Thần Giáo truy sát, trời dần khuya nên Kỳ Nhi gác lại tâm trạng muốn nói cho hắn biết mình chính là Tiểu Kỳ.
10 Hôm sau Kỳ Nhi sắp xếp cho hai hài tử kia xong, leo lên xe ngựa cùng Hiên Viên Hạo quay trở về Miêu Cương, đến nơi hắn liền lao vào xử lí mọi chuyện, nàng được Tiểu Vy và Tuyệt Lâm kéo tới kéo lui hết chạy đông lại chạy tây.
11 Hôn mê không biết bao lâu, Kỳ Nhi cảm thấy thân thể nàng cứng còng như có ai dựa vào, khẽ môi đôi mắt mong lung nhìn xuống, mất một lúc nàng mới nhìn rõ người đang dựa bên cánh tay nàng.
12 Hiên Viên Hạo suốt một đêm phát cuồng, đập bể tất cả đồ vật trong phòng, người hầu ai cũng không dám chạy vào xem hay thu dọn, sợ chủ nhân sẽ trút giận lên đầu mình.
13 “lộc cộc”…Hiên Viên Hạo cảm thấy xốc nảy lắc lư vô cùng, có cảm giác đang nằm trong xe ngựa, nhưng mắt mở thế nào cũng không ra, một cái gì đó rất mát sờ lên trán của hắn, rồi lại tiếng nói quen thuộc hắn nhiều lần nằm mộng đều nghe thấy.
14 Hôn đến trời đất xoay chuyển Hiên Viên Hạo cũng cảm thấy chưa đủ, môi vừa tách ra liền ngay tức khắc hôn tiếp, tay làm càng trên thân thể Kỳ Nhi mà vuốt ve ý đồ châm lửa cho nàng.
15 Phi Yến 1 tay bế 1 tay dắt hai đứa trẻ đi ra, Hân Hân nắm tay nàng vui vẻ ăn điểm tâm bằng tay kia, Lân nhi trở nên tròn trịa hơn rất nhiều nhờ có Tử Dương.
16 Nam nhân trước mắt nàng vẫn là anh tuấn bất phàm, mị nhãn câu nhân như thế, có khác chẳng qua là thần sắc của hắn đã tiều tụy hơn xưa rất nhiều. “Ngồi đi.
17 Lại một ngày mới bắt đầu, chim ca ríu rít, hoa nở tỏa hương, người trong Mãn Nguyệt Lâu bận rộn a bận rộn. Lại 1 lần đi thăm các vị tỷ muội thì quay về Nguyệt Ảnh Lâu, ăn chút trái cây nghĩ ngơi, nằm trong vườn cây hưởng thụ ánh nắng ấm áp, từng làn gió thổi nhè nhẹ, tay gõ nhẹ lên chiếc trường kỷ đang nằm.
18 “Rầm” một bóng trắng nhỏ nhắn tung cửa vào, tóc mai hơi loạn, quần áo vương bụi trần, thần thái mệt mỏi, còn không phải là Diễm Minh công chúa Minh Châu sao?“Muội đã về!” Minh Châu đi đến bên bàn rót một chén trà uống cạn, nhìn quanh phong một lượt thấy ai cũng nét âm trầm hơi nhíu mày nói: “Không lẽ người kia thật sự là Kỳ Nhi tỷ sao.
19 “Đại ca hảo. ” Kỳ Nhi cười ngọt nhìn Nguyệt Tĩnh Dạ đang đỡ nàng, phía sau hắn còn không phải là tả hộ pháp ma giáo hỏa phụng – Dương Liệt Hỏa. “Muội sao không hảo hảo mà dưỡng thai còn chạy đến đây làm gì.
20 “Kỳ Nhi muội khỏe chứ. ” Lệ Phong bước vào phòng trên tay cầm theo một mâm thức ăn nhẹ. “Lệ Phong tỷ đến rồi, tỷ ấy ổn nhưng vẫn mê man. ” Thiên Sứ đang ôm Hiên Viên Dật ngẩn đầu lên mỉm cười nhìn nữ nhân mặc hắc y phiêu dật đang tiêu sái bước vào phòng.