1 Trời mưa, màn đêm của thành phố B giữa cơn mưa bụi có vẻ vô cùng âm u, trên đường vẫn ngựa xe như nước trong thành phố huyên náo phồn hoa. Trong phòng thay đồ, Mạc Tiểu Hàn thay đồng phục phục vụ bàn nhà hàng, nhìn mưa to ngoài cửa sổ bắt đầu rầu rĩ.
2 Chiếc Lamborghini lao đi vội vã, làm bùn đất bắn tung tóe, văng lên quần áo Mạc Tiểu Hàn khiến cô ướt sũng. Mạc Tiểu Hàn ngồi trên vũng bùn, nước mắt tức giận cũng nhanh rơi xuống! Căm hận nhặt lên tấm danh thiếp bằng kim loại màu vàng, dùng sức muốn xé nát nó, nhưng vốn dĩ nó là kim loại cứng rắn, cô căn bản không thể xé nó! Ngay cả danh thiếp của người đàn ông này cũng coi thường người ta như vậy!Điện thoại trong túi xách chợt vang lên.
3 Đêm đến, câu lạc bộ T. S đèn đuốc sáng trưng, đài phun nước cao khoảng bảy tầng kèm theo tiếng nhạc ưu nhã, phun ra làn sương mù quyến rũ, trước cửa câu lạc bộ những chiếc xe nhãn hiệu nổi tiếng tụ tập, Nam nữ giới thượng lưu ra vào không giàu thì cũng quý.
4 Mạc Tiểu Hàn vội vã chạy tới, trên người mặc một chiếc váy màu xanh đã giặt nhiều lần trở nên bạc trắng, khoác một chiếc áo choàng màu đen không tay, ánh mắt trong suốt trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy sốt ruột.
5 Hàng lông mi thật dài của cô che dấu đôi mắt trong suốt, cánh mũi nhỏ nhắn trắng nõn, đôi môi anh đào mềm mại mang theo những tia máu nhỏ. . . . . . "Ưmh.
6 hộp. Ngàn vạn lần không thể cho chị cô biết chân tướng sự thật được! Với cá tính của chị cô mà nói, nhất định sẽ đem chuyện này ầm ĩ cho tất cả mọi người đều biết! Mạc Tiểu Hàn cô làm sao có thể ngẩng mặt lên được nữa!"A, cái áo này, là em mượn từ bạn học.
7 "Cạch", khép Laptop lại, cơ thể Sở Thiên Ngạo miễn cưỡng dựa vào lưng ghế, khóe miệng mỉm cười mang theo mấy phần tà mị, đôi mắt thâm thúy thu hẹp lại nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì.
8 Khi Mạc Tiểu Hàn vội vã chạy từ trường học tới nhà hàng Prague, thì thời gian giao ca đã trễ khoảng 20 phút. Đây là công việc làm thuê thứ ba của cô, cũng là công việc có thù lao hậu hĩnh nhất.
9 Sulia liếc nhìn màn hình cực lớn, trong nháy mắt trên mặt tràn đầy nụ cười ngọt ngào, dùng ngón tay ngọc thon dài nhấn nút trả lời. "Darling, anh đi tới đâu rồi? Sao giờ này còn chưa tới! Làm cho người ta ở chỗ này chờ anh, nhàm chán muốn chết a!" Giọng nói của Sulia mềm mại đáng yêu thấm vào đến tận xương, bất luận là người đàn ông nào cũng không kháng cự được.
10 Nhìn ánh mắt Sulia tràn đầy thù nghịch, Mạc Tiểu Hàn cảm thấy vị Sở đại tổng giám đốc này thật là một vị thần xui xẻo, chỉ cần gặp phải hắn, liền không có chuyện tốt!Cô chỉ muốn làm tốt nhiệm vụ của mình, có trêu ai ghẹo ai đâu? Tại sao Sulia lại đối với cô như vậy?Trợn to đôi mắt căm hận nhìn Sở Thiên Ngạo một cái, Mạc Tiểu Hàn hướng Su¬lia phủi sạch quan hệ của mình và Sở Thiên Ngạo: "Không không không, tôi không biết Sở đại tổng giám đốc, tôi chưa bao giờ gặp ngài ấy!" Cô mới không muốn cùng người đàn ông này có quan hệ! Tự cao tự đại! Có gì đặc biệt hơn người!Cặp lông mày trên gương mặt anh tuấn của Sở Thiên Ngạo khẽ nhíu lại, tròng mắt sâu đen cũng híp lại vẻ nguy hiểm, phụ nữ trên thế giới này có ai không muốn bợ đỡ thân cận hắn, vậy mà hôm nay Sở Thiên Ngạo hắn lại bị người phụ nữ bé nhỏ này ghét bỏ như vậy!Chẳng lẽ đây là sự đùa giỡn kiểu lạt mềm buộc chặt? Sở Thiên Ngạo nhìn chăm chú vào đôi mắt trong suốt của Mạc Tiểu Hàn, nhíu mày: "Không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt nhanh như vậy!""Tiên sinh, ngài đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu!" Mạc Tiểu Hàn len lén động đậy cơ thể, muốn di chuyển xa khỏi Sở Thiên Ngạo.
11 Trong mắt Sulia lóe lên tia sáng nham hiểm, gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo liếc Mạc Tiểu Hàn: "Cô thật là to gan, đã làm dơ trang phục của khách, vậy mà ngay cả một lời nói xin lỗi cũng không thốt ra được?"Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Mạc Tiểu Hàn đỏ lên, hai tay nắm lại thật chặt, cứng rắn nhìn Sulia.
12 Ánh mắt của mọi người trong nhà hàng dồn hết về phía này. "Đủ rồi!" Giọng nam thâm trầm lạnh lùng ngăn trở Sulia lải nhải không ngừng. Đôi mắt như có nước của Sulia trong phút chốc trở nên tuyệt vọng, trước kia cũng đã từng xảy ra những chuyện như vậy, nhưng cho tới bây giờ Sở Thiên Ngạo cũng chưa hề ngăn cản cô.
13 Lao ra cửa chính của nhà hàng, Mạc Tiểu Hàn mới thở dài một hơi. May nhờ mình thường luyện tập chạy đường dài, nếu không bị người đàn ông bá đạo này bắt được, chắc chắn sẽ rất thảm! Chắc chắn sẽ không có trái cây ngon để ăn.
14 Trong chiếc xe Lamborghini, Sở Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn màn bi kịch đang diễn ra trên đường. Mạc Tiểu Hàn đuổi theo chiếc xe hơi màu đen kêu gào, vẻ mặt tê tâm liệt phế khiến cho hắn vô cùng hiếu kỳ.
15 Mạc Tiểu Hàn trải qua một giấc mơ, trong mơ, cô lại trở về cố hương, trong khuôn viên trường trung học, áo sơ mi trắng của học trưởng Hạo dưới ánh mặt trời lại chói mắt như vậy, vóc người cao và thẳng, rất kiêu ngạo.
16 Người phụ nữ bé nhỏ này, thật giống như một đáy hồ trong suốt, trong lòng nghĩ cái gì đều viết toàn bộ lên trên mặt rồi!Ánh mắt Sở Thiên Ngạo không khỏi mang theo ý cười.
17 Nhận thấy không khí có vẻ khác thường, Sở Thiên Ngạo quay đầu nhìn sang người phụ nữ ngồi bên cạnh. Đôi mắt nhắm chặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hiện lên một nỗi đau khổ đến tuyệt vọng.
18 Một bộ Vest màu đen, áo sơ mi màu xanh đậm, cà vạt cũng màu xanh, mái tóc dày rậm, đôi mắt sâu đen tối tăm. Ách, đây không phải là Sở Thiên Ngạo sao!Mạc Tiểu Hàn kinh ngạc nhìn chằm chằm Sở Thiên Ngạo, nói không ra lời.
19 Tiết học khá dài cuối cùng cũng kết thúc. Mạc Tiểu Hàn thở phào nhẹ nhõm. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy nụ cười, một đôi mắt to dí dỏm trong sáng nhìn về phía Sở Thiên Ngạo.
20 Tròng mắt Sở Thiên Ngạo chợt co lại. Chưa bao giờ có ai dám dùng loại thái độ này đối với hắn. Những từ ngữ trắng trợn và trần trụi như vậy, lại từ cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của cô thốt ra, Sở Thiên Ngạo hắn khiến cô chán ghét như vậy sao?Sở Thiên Ngạo cảm thấy khó thở trong ngực, muốn hít thở thoải mái mà không thể nào thoải mái được.
Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không
Số chương: 100