1 Hiện tại đã là lúc hừng đông, ở phía đông bầu trời, một luồng ánh sáng như ẩn như hiện di động chiếu sáng khắp thiên địa. Một đợt tiếng rắc rắc của bước chân giẫm lên lá rụng truyền đến, lúc này trong thiên địa vô cùng yên tĩnh, mỗi một tiếng động vang lên, đều được khuếch đại lên mấy lần.
2 Vùng hoang vu này cũng không phải vô biên vô hạn, khi Ngọc Tử đi đến giữa trưa, trong tầm nhìn của nàng rốt cục cũng xuất hiện một con đường đất vàng rộng khoảng chừng bảy mét.
3 Thật khó khăn mới thoát khỏi miệng hổ, gặp được người, thế nhưng, nàng vẫn phải ở lại nơi đáng sợ này như trước. Ngọc Tử vừa hoảng sợ vừa cảnh giác, lập tức không nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi nữa, cất bước đi theo hướng xe ngựa đã rời đi.
4 Chiếc xe lừa chầm chậm chạy tới hướng đường cái phía trước. Xe lừa tuy chậm, nhưng trong lòng Ngọc Tử lại thấy yên ổn. Từ lúc phát hiện bị xuyên không tới giờ, mới có thời gian nửa ngày, nhưng nửa ngày này, so với thời gian hai mươi lăm năm nàng đã sống đều khổ cực hơn, cũng kinh tâm động phách hơn.
5 Chiếc xe lừa càng chạy càng sâu vào trong ngõ nhỏ. Chỉ chốc lát sau, trong tầm mắt Ngọc Tử xuất hiện một bức tường bằng đá, bên ngoài bức tường mọc đầy cỏ dại, ngay cả trên tường cũng mọc đầy rêu xanh.
6 Ngọc Tử lại ăn hai nắm cơm, rồi đi tới hướng sân sau. Lần này đi, nàng mới phát hiện, khoảng sân này đúng thật là không nhỏ, tuy rằng khắp nơi là cây cối mọc tràn lan như rừng, cỏ dại ở mọi chỗ.
7 Hai ngàn vàng, là số lượng không nhỏ đấy, từ cổ tới kim, tiền bạc có thể làm loạn lòng người, ôi!Nghĩ tới đây, Ngọc Tử không khỏi suy ngẫm: Lại có thể ngay cả người cũng chưa thèm gặp, mà đã ra giá hai ngàn vàng.
8 Trong tiếng cười lớn không ngớt, gã đàn ông đứng chắn đường kia tiến tới từng bước, càng lúc càng bước tới gần chỗ Ngọc Tử. Vào lúc này, trong tiếng cười của bọn họ Ngọc Tử đã hiểu được, khi đối mặt với khiêu khích, không thể lui về phía sau.
9 Ngọc Tử đi lòng vòng trong núi nửa ngày, khi trời đã tối, nàng mới vội vàng quay trở về nhà. Khi nàng đi tới đoạn đường cỏ dại mọc đầy ở ngoài tường bao, ánh chiều tà rực rỡ chiếu chênh chếch xuống khoảng tường bao, chiếu xuống người nàng, cũng chiếu tới người ông lão đang đứng trong sân.
10 Hai cha con sắp xếp hành lý, gọi là hành lý nhưng thực ra chỉ là vài bộ quần áo, mấy đôi giày. Có điều bây giờ, trong hành lý của Ngọc Tử có thêm số muối giá hai trăm đao tệ, mang theo bên người, cũng có chút phân lượng.
11 Đoàn xe lên đường, cuốn theo một lớp bụi dày đặc. Vào thời gian này, nhóm người làm việc tạp vụ đều không có việc gì làm, bọn họ theo sát từng bước phía sau đoàn xe, túm năm tụm ba cười đùa nói chuyện.
12 Đó là một thời khắc hạnh phúc. Ngọc Tử chưa bao giờ biết, chỉ ăn một bữa đơn giản như vậy, nàng lại cảm thấy hạnh phúc như vậy. Nàng chưa bao giờ biết, nhìn thấy người thân yêu thích món ăn ngon mà tự tay mình làm như vậy, lại có thể hạnh phúc như thế.
13 Lại một ngày vất vả nữa bắt đầu. Có lẽ là do tối hôm qua được ăn no nê, hôm nay Ngọc Tử có tinh thần hơn. Nàng đi ở phía bên phải của đám tạp công, thỉnh thoảng hết nhìn Đông lại ngó Tây, mỗi một cây cỏ dại ở bên đường cũng có thể làm cho nàng hứng trí bừng bừng mà nhìn tới vài lần.
14 Tiếng hát vẫn kéo dài. Lúc này, một kiếm khách trẻ tuổi cười vang. Trong tiếng cười vang dội, hắn đột nhiên kéo một cô gái đang múa vào lòng. Vươn tay vuốt lên ngực cô gái, kiếm khách trẻ tuổi cất tiếng cười lớn: “Vừa săn chắc lại vừa thơm”.
15 May mà trận mưa to này đến nhanh, đi cũng nhanh. Chưa đến một giờ trời đã tạnh, trăng sáng lại xuất hiện trên bầu trời. Ngọc Tử đứng thẳng người, vui vẻ kêu: “Phụ thân, hết mưa rồi”.
16 Mọi người múa rất hăng say, xoay tròn quanh đống lửa, đến bên lửa thì cởi áo vải ra rồi vứt thẳng vào lửa. Càng ngày càng nhiều người cởi áo, càng ngày càng nhiều người cất cao giọng hát.
17 Mọi người chuẩn bị đề phòng rồi tiếp tục đi về phía trước. Chưa đến một canh giờ, phía sau Ngọc Tử truyền đến những âm thanh hỗn loạn. Nàng quay đầu lại.
18 Ngọc Tử đi theo kiếm khách mặt trắng lên phía trước. Kiếm khách mặt trắng cưỡi ngựa còn Ngọc Tử chỉ dùng hai chân chạy, nàng đi như vậy không khỏi hơi chậm khiến kiếm khách kia đi được vài bước lại phải dừng lại chờ nàng một hồi.
19 Trong lúc Ngọc Tử đọc thơ, xe của mấy cô gái này cũng đi theo xe ngựa của đám quý nhân, các xa đoàn người khoảng chừng năm, sáu trăm thước trên một ngọn đồi nhỏ.
20 Mất khoảng một khắc, hai người đi tới doanh trại trên đồi. Chỗ của Man quân và công tử Xuất đều ở giữa đồi. Ngọc Tử đến rồi, người kia dặn dò: “Ở đây đợi một lát, ta vào báo cho Man quân”.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ, Huyền Huyễn
Số chương: 93