1 Công nguyên năm 2085 thế giới bùng nổ chiến tranh hạt nhân, số người càng ngày càng ít đi. Vì trật tự xã hội phải đổi mới, loài người quyết định kích hoạt "Người máy trí tuệ", một thế hệ người máy mới được ra đời.
2
Khi Vương Thanh giúp PK-V mặc quần, bàn tay to lớn kia như có như không chạm vào mông cậu, PK-V lại cúi đầu rồi phản ứng:
"Không cần phiền ngài, em có thể tự làm được!"
Vương Thanh dừng động tác nhưng tay vẫn đặt ở trên hông PK-V, hắn có điểm không hài lòng nhìn chằm chằm vào gương lớn phía trước trầm giọng nhắc nhở:
"Em là của tôi, từ đầu đến chân mỗi linh kiện đều là của tôi, tôi muốn làm gì với đồ của tôi là quyền của tôi"
PK-V nhìn về phía trước im lặng mất vài giây rồi gật đầu:
"Vâng!"
Vương Thanh giúp PK-V mặc quần áo thật nghiêm chỉnh sau đó rời tay khỏi eo cậu bước về phía trước đứng ở đối diện:
"Em có thể đoán được suy nghĩ của tôi sao?"
PK-V gật đầu:
"Đúng thế!"
Vương Thanh đột nhiên đè giọng nói xuống vô cùng trầm thấp hỏi PK-V:
"Tôi hiện tại nghĩ cái gì?"
PK-V tiến về phía trước một bước, gương mặt đưa tới tiến sát về phía Vương Thanh hơn, đôi môi mỏng di chuyển khẽ chạm hờ vào chóp mũi của hắn, kéo dọc xuống phía dưới môi thì đột nhiên dừng lại:
"Như vậy!"
Vương Thanh bất chợt đẩy PK-V ngã xuống dưới giường lớn, bàn tay nhanh chóng mang theo sức lực kéo mạnh áo của PK-V, cúc áo vốn được may vô cùng kiên cố cũng bị Vương Thanh dùng lực mà một phát phá hỏng hàng cúc đó.
3 PK-V vẫn phát ra tiếng ưm a bức người, Vương Thanh lại đưa tay nhéo lấy điểm nhỏ trước ngực của cậu muốn kéo căng, PK-V đầu đang đặt trên gối cũng phải nhấc lên, miệng nhỏ phát ra tiếng kêu càng lúc càng lớn, càng lúc càng quyến rũ mị tình.
4
Từ trạm phá hủy người máy trí tuệ bắt đầu phát ra những ánh sáng nhấp nháy cùng tiếng thông báo lớn:
"Thông báo cuối cùng, thông báo cuối cùng, vui lòng mang người máy bên cạnh các vị đến nơi phá hủy, nếu không người máy của các vị sẽ bị bắt và đưa đến phá hủy tại khu chấp hành"
PK-V ngồi ở sau xe của Vương Thanh, bàn tay ôm lấy eo hắn vẫn khẽ mỉm cười hỏi:
"Ngài muốn đưa em đi đâu thế?"
Vương Thanh im lặng không nói chỉ tập trung điều khiển xe lướt nhanh ở trên mặt đường lớn.
5
PK-V xoay người sang bên cạnh hoảng sợ nhìn Vương Thanh, Vương Thanh đưa tay bóp lấy hai bên má của PK-V lạnh giọng:
"Còn chưa chịu nói?"
PK-V cảm giác được ở phía dưới mông mình có gì đó đang chọc tới, lại nhìn thấy trong ánh mắt của Vương Thanh rõ ràng đã bị ngọn lửa dục vọng che lấp:
"Em là kẻ phạm tội tử hình, tiến sĩ Most nói nếu như trong vòng 12 tiếng em có thể làm ngài mất đi cảnh giác, làm cho ngài đứng ra bảo vệ em thì em sẽ có thể được miễn tội"
Vương Thanh đưa tay chạm vào yết hầu hơi nhô ra kia của PK-V, ngón tay chạm vào nơi đó khẽ miết lấy:
"Em nghĩ nếu như lừa gạt tôi có thể sống sao?"
PK-V im lặng không nói cũng không né tránh chạy trốn, thật ra lúc đưa PK- V đến máy phá hủy Vương Thanh đã cảm thấy được điều bất thường, lúc nhìn thấy mấy người máy kia trên gương mặt không có biểu cảm gì, nhưng PK-V thì lại khác, lại nghĩ đến cảm giác lúc trước mà hắn cùng với cậu có được quả thật rất chân thực, cậu có thể đổ mồ hôi, có thể chảy máu, có thể khóc, có thể cười, có thể phóng túng kêu rên không kìm lại được.
6
Phùng Kiến Vũ bắt đầu suy tính, cậu muốn đặt ra điều kiện với Vương Thanh, cậu muốn sống cho nên dù có sợ đến mấy cậu cũng phải hỏi hắn:
"Nếu như em đoán được suy nghĩ của ngài, ngài sẽ giữ em bên cạnh chứ?"
Vương Thanh nghe ra được ngữ điệu có điểm run rẩy kia của Phùng Kiến Vũ, hắn híp mắt đánh giá người phía trước rồi chậm rì rì phun ra từng chữ một:
"Muốn đặt điều kiện với tôi?"
Phùng Kiến Vũ nuốt một ngụm nước miếng rồi gật đầu, Vương Thanh đưa tay chạm vào nơi yết hầu đang run rẩy kia của Phùng Kiến Vũ:
"Từ đó tới giờ chưa có bất cứ một ai dám đặt điều kiện với tôi cả"
Phùng Kiến Vũ bị ngón tay mang theo vết chai kia của Vương Thanh gãi ở yết hầu vừa ngứa ngáy vừa cảm thấy nghẹn.
7 Vương Thanh đẩy Phùng Kiến Vũ qua một bên rồi đứng dậy chỉnh lại quần áo thật chỉnh tề, Phùng Kiến Vũ ngồi ở một bên bắt đầu lo sợ nhưng lại không dám làm ra hành động gì tiếp cả, chỉ còn biết ngồi im lặng khẽ run rẩy.
8 Vương Thanh đưa tay nâng cằm Phùng Kiến Vũ lên cao, ánh mắt híp lại đánh giá người trước mặt, lực ở tay hắn đột nhiên ra tăng thêm một chút kẹp lấy chiếc cằm tinh xảo của người kia, Phùng Kiến Vũ bị đau liền lấy lại được ý thức, ánh mắt khiếp sợ nhìn Vương Thanh hít thở thật nhẹ nhàng.
9
Vương Thanh im lặng rất lâu nhìn người phía trước, hắn hiện tại vô cùng thoải mái hai tay vắt trên thành ghế sô pha đen làm bằng da cao cấp, ánh mắt mang theo tia vương giả vốn có không phải cố gắng biểu hiện cho người ta thấy, chầm chậm nhếch môi mở miệng:
"Lại đây đi"
Phùng Kiến Vũ cảm giác mỗi bước đi đều giống như là bị kéo căng da, động nhỏ phía sau bắt đầu co rút kịch liệt, dịch nóng từ trong đó cũng tràn ra một chút chảy dọc xuống hai bắp đùi cậu.
10 Vương Thanh dắt tay Phùng Kiến Vũ đi về phía phòng tắm trên phi thuyền, bước chân của hắn vẫn dứt khoát nhanh nhẹn như thường ngày, không có vì người ở phía sau không thoải mái mà bước chậm lại.
11 "Tôi cho em một cơ hội nhé, em tự mình làm!" Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ, ánh mắt kia đại biểu cho việc nếu như cậu không nghe theo lời hắn, Vương Thanh nhất định cũng sẽ có cách bắt buộc cậu phải làm theo.
12
Phùng Kiến Vũ biết Vương Thanh muốn dồn mình vào trong góc, hết lần này đến lần khác làm cho cậu gặp sai lầm. Cậu hít một hơi lấy hết can đảm nói với Vương Thanh:
"Nếu như ngài không chạm vào em, em nhất định sẽ không như vậy"
Vương Thanh ngẩng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ:
"Thế sao? Cứ cho như tôi không chạm vào em đi, nếu như người khác chạm vào, em có phải cũng sẽ như thế?"
Phùng Kiến Vũ nhanh chóng lắc đầu:
"Sẽ không"
Vương Thanh nâng cằm Phùng Kiến Vũ trầm giọng, trong ngữ khí kia của hắn giống như còn mang theo sự tức giận không rõ từ đâu:
"Như vậy tôi để người khác chạm thử, thế nào?"
Phùng Kiến Vũ bất an, cậu không muốn để người khác chạm vào mình, cậu chính là bài xích việc đó, có điều đối với Vương Thanh thì cậu lại không quá mức bài xích.
13 Phùng Kiến Vũ nhìn theo bóng lưng Vương Thanh biến mất vào trong đoàn người, bắt gặp hắn cùng một người đàn ông trung niên đang nói chuyện cậu mới yên tâm cầm lấy đĩa sứ trắng tiến về phía bàn thức ăn kia.
14
Vương Thanh nhíu mày mang khăn giấy đã bẩn kia vứt sang một bên rồi khoác lấy eo Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm về phia Đồng Khiết cùng Tỉnh Bách:
"Em ấy ngày hôm nay mới tới đây lần đầu, như thế nào có thể ăn cắp được thứ quan trọng ở chỗ các vị đây?"
Tỉnh Đạt Kha thấy tình huống bất ổn liền lên tiếng quát mắng con trai cùng con dâu, sau đó ông vội cúi người liên tục trước Vương Thanh:
"Ngài chỉ huy thật xin lỗi vì hiểu lầm này, rất xin lỗi ngài"
Vương Thanh không biểu lộ quá nhiều biểu cảm trên mặt, chỉ lạnh giọng bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi:
"Chuẩn bị cho em ấy một bộ quần áo đi"
Người dẫn đường đưa Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đến một căn phòng lớn chỉ dành cho những vị khách đặc biệt, Lúc người dẫn đường rời đi, Phùng Kiến Vũ vẫn không dám cùng Vương Thanh trao đổi bất cứ câu nào.
15 Đồng Khiết ngồi xuống sàn nhà lạnh toát, mang chân mình mở ra thật rộng, đầu ngón tay men theo vùng bụng chậm rãi tiến xuống phía dưới đẩy vào, mỗi lần đưa đẩy còn cố tình phát ra âm thanh dâm mỹ vô cùng nóng bỏng.
16 Ba người đi lên tầng cao nhất của tòa nhà, trên tầng cao nhất này không có người canh giữ, nhưng các thiết bị chống người lạ xâm nhập lại vô cùng tối tân.
17 Lúc Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ bước ra, có hai người tự động đi ở phía sau bọn họ muốn lên phi thuyền, một là Khả Khả người còn lại dĩ nhiên là Đồng Khiết.
18 Phùng Kiến Vũ bắt đầu lo lắng bất an bởi vì Vương Thanh hiện tại quả thật mang ngón tay kia tiến vào trong động nhỏ của cậu. Vương Thanh chỉ mới chạm ở bên ngoài một chút, vật nhỏ trong lòng đã khẽ run rẩy đứng không vững.
19
Phùng Kiến Vũ nhận được câu trả lời của Vương Thanh trong lòng liền trầm xuống, môi mỏng mím mím lại với nhau rồi lại nhỏ giọng hỏi hắn:
"Như vậy, ngài thấy em rất khó nhìn sao?"
Vương Thanh vẫn bình thản đáp:
"Ừ"
Phùng Kiến Vũ bắt đầu cảm thấy có chút tủi thân, khóe mắt nóng râm ran có điểm ẩm ướt, không rõ là do câu nói kia của Vương Thanh hay là do vết thương ở phía sau cậu mà hiện tại cả người cảm thấy vô cùng đau đớn.
20
Vương Thanh nâng mi:
"Vậy sao, như vậy thì chỉ cần uống nhiều nước là môi ai cũng sẽ mềm?"
Phùng Kiến Vũ không suy nghĩ nhiều gật đầu ưm một tiếng.