41 "Tôi không nên quá mức trầm mê vào em như vậy, tôi chợt nghĩ ra được một chuyện, em có thể giúp tôi hay không?" Vương Thanh dùng tay nâng cằm của Phùng Kiến Vũ.
42 Vương Thanh càng nói càng khiến cho sắc mặt của Phùng Kiến Vũ trắng bệch, hắn giống như đọc được tất cả suy nghĩ của cậu, cậu quả thật nghi ngờ xung quanh nơi này có gắn máy quay khiến cho hắn từng giây từng phút đều có thể quan sát nhất cử nhất động của cậu không sót một hành động nhỏ nào.
43 "Xem nào, vết thương vẫn còn chưa lành một chút nào, nếu như tôi quả thật quất xuống tạo ra vài vết thương mới, vết thương cũ cũng sẽ nặng hơn, thân thể này liệu có thể chịu đựng được hay không?" Vương Thanh mang miệng ghé sát vào vành tai mềm mỏng đang nóng lên của Phùng Kiến Vũ hỏi.
44 Ryder trong lòng rất kính sợ Vương Thanh, ai cũng biết chỉ huy tinh cầu X là một người máu lạnh tàn bạo, tùy ý điên cuồng, nếu như đắc tội hắn thì không có kết quả tốt.
45
Một câu nói này của Phùng Kiến Vũ liền khiến cho Ryder cũng phải giật mình, Vương Thanh thì khẽ nhếch môi cho cậu một nụ cười tán thưởng, hắn chậm rãi xoa nhẹ mông nhỏ của Phùng Kiến Vũ, còn đặc biệt vỗ vỗ vào đó vài cái:
"Em cũng thật biết chọn đấy"
Phùng Kiến Vũ thở nhẹ một hơi giống như là chút đi được mọi gánh nặng trong lòng cậu, để trả lời ra một câu hỏi làm Vương Thanh vui lòng, Phùng Kiến Vũ giống như là đã mang mọi thứ ra để đánh cược, vắt óc suy nghĩ mới có thể nói ra được một câu trả lời như vậy.
46
Phùng Tiểu Phương quát lớn một bộ dạng nói dối không chớp mắt:
"Anh có, đừng ở đó xảo biện nữa"
Vương Thanh gật đầu:
"Em ấy đúng là rất giỏi xảo biện, điều này tôi cũng đã kiểm chứng rồi"
Phùng Kiến Vũ càng gấp gáp hơn khi nghe Vương Thanh nói lời kia, cậu tự động tiến về phía trước tựa đầu vào ngực Vương Thanh, hai tay cũng ôm lấy eo hắn thật chặt:
"Em không có, là cô ấy nói dối đặt điều, em quả thật không có như vậy"
Phùng Tiểu Phương lớn tiếng:
"Ngài chỉ huy ngài xem, anh ta lại bắt đầu muốn quyến rũ đàn ông"
Phùng Kiến Vũ khóc đến nước mắt không thể nào ngăn lại được nữa, chỉ còn biết nhỏ giọng thút thít ở trong lòng ngực Vương Thanh nức nở giải thích những câu không rõ ràng:
"Em không có, thật sự không có"
Vương Thanh nhếch môi mang cằm Phùng Kiến Vũ nâng lên cao đối diện nhìn hắn:
"Chỉ một phép thử nho nhỏ thôi, em liền có thể hiểu rõ ràng được mọi chuyện có đúng không? Cho dù có là người thân của em, cho dù có cùng em sống chung từ nhỏ đều có thể quay lưng lại với em"
Một câu nói này của Vương Thanh liền khiến cho không gian rơi vào im lặng, Phùng Tiểu Phương không biết Vương Thanh đang suy tính chuyện gì, Phùng Kiến Vũ cũng đồng dạng với Phùng Tiểu Phương.
47
Trước khi vào truyện cho hỏi có nên cho sinh tử văn hay không:v
___
Phùng Kiến Vũ giật mình khi nghe thấy mấy lời Vương Thanh nói, cậu ấp úng hỏi hắn:
"Những điều ngài nói.
48
Vương Thanh ngồi xuống bên cạnh Phùng Kiến Vũ, mang nắp chai rượu mở ra, hắn một tay cầm chai rượu đó, một tay đưa tới khẽ sờ soạng vùng bụng của cậu:
"Mỗi lần em đi tắm sẽ là một bồn rượu vang đỏ rất lớn, sau đó tôi chợt nhận ra rằng em chưa uống thử lần nào, em có muốn thử một chút hay không?"
Phùng Kiến Vũ không uống được rượu, trước đây cũng chưa bao giờ từng uống rượu, bởi vì cậu chỉ cần ngửi thấy mùi rượu là cả người liền trở nên choáng váng chao đảo không được tỉnh táo nữa:
"Em không uống được rượu"
Phùng Kiến Vũ nói đến đây liền nhìn thấy được ánh mắt không vui của Vương Thanh, thế cho nên cậu liền vội vã sửa lời:
"Nhưng mà nếu như là rượu ngài nói em thử, vậy thì em cũng muốn thử một chút"
Vương Thanh nhếch môi tháo dây trói ở tay Phùng Kiến Vũ ra, để cho cậu ngồi dậy thật ngay ngắn rồi rót cho cậu một chút rượu vào ly thủy tinh.
49
Vương Thanh nhấn vai Phùng Kiến Vũ xuống, Phùng Kiến Vũ suy yếu quỳ xuống ở dưới chân Vương Thanh, mang mặt của mình đối diện giữa hai bên bắp đùi săn chắc của hắn, Vương Thanh hơi đưa người về phía trước lạnh giọng chỉ huy:
"Muốn xem biểu hiện của em thế nào"
Phùng Kiến Vũ há miệng mang vật thô lớn kia ngậm chọn vào trong miệng, mỗi lần phun ra mút vào đều phải cố gắng mở miệng lớn hơn một chút, tiếng nước từ miệng Phùng Kiến Vũ phát ra nhép nhép, càng khiến cho không khí trở nên ướt át lạ thường.
50
Cánh cửa chậm rãi mở ra, một nữ hầu gái cầm trên tay một khay nhỏ có đặt một chiếc bình thủy tinh được trạm trổ vô cùng tinh xảo tiến vào:
"Xin lỗi, tôi quên mất không mang thứ này cho vào nước tắm cho cậu, cậu đừng nói với ngài chỉ huy có được không, xin lỗi, xin lỗi"
Phùng Kiến Vũ nhìn nữ hầu gái kia khó hiểu:
"Là cái gì vậy?"
Nữ hầu gái có điểm lo lắng:
"Là tinh dược giúp mau lành vết thương, tránh nhiễm trùng, ngài chỉ huy đã căn dặn mỗi lần chuẩn bị nước tắm cho cậu là phải mang rượu vang đỏ cùng thứ này hòa lẫn với nhau như vậy mới có thể phát huy được tốt nhất tác dụng"
Phùng Kiến Vũ nghe thấy lời nói kia của nữ hầu gái liền im lặng trầm mặc, nữ hầu gái kia tưởng Phùng Kiến Vũ tức giận liền bối rối cuống cuồng theo:
"Xin lỗi, tôi có quá nhiều việc cho nên quên mất, cậu có thể đừng nói với ngài chỉ huy có được không, dược này tôi lập tức đổ vào giúp cậu"
Phùng Kiến Vũ không phải là tức giận mà là cậu đang nghĩ tới lời nói của cô gái kia, thì ra Vương Thanh cũng muốn cậu nhanh một chút lành vết thương, hắn cũng không phải là không quan tâm cậu.
51 Phùng Kiến Vũ sau một hồi đứng ở dưới bếp liền biết được thì ra đầu bếp chính gọi là Đới Xuân, cũng là vú nuôi của Vương Thanh từ nhỏ, bà ấy năm nay đã 56 tuổi, nhưng mà xem ra có vẻ như sống rất tốt cho nên cũng nhìn trẻ hơn tuổi một chút.
52 Phùng Kiến Vũ ở dưới bếp rất là lâu cùng mọi người nói chuyện xem như tạo lập được một mối quan hệ tốt, dù sao đây cũng là bước đầu thuận lợi. Phùng Kiến Vũ ngày hôm nay nấu cho Vương Thanh món thịt bò hầm khoai tây, bởi vì Đới Xuân không cho phép bất cứ ai được nếm thử thức ăn trong quá trình nấu cho nên Phùng Kiến Vũ cậu hiện tại mới phải lén lén nếm thử một chút, cảm thấy quả thật mùi vị cũng không tệ thì liền vui vẻ rất nhiều.
53 Vương Thanh lúc ăn cơm sẽ không nói chuyện vì thế mà không khí trên bàn ăn rất im lặng. Phùng Kiến Vũ trong cả một quá trình ăn đều để ý đến từng động tác của Vương Thanh, nhưng mà cậu chẳng thể nào trực tiếp nhìn hắn cả chỉ có thể lợi dụng lúc hắn không để ý hoặc là như vô tình nhìn qua hắn một chút.
54
Phùng Kiến Vũ gật đầu ân một tiếng, sau đó không thấy Vương Thanh làm gì cả cậu liền bất an, tự động mang đầu nhỏ ngả xuống trên vai hắn:
"Em nhớ kỹ rồi, ngày mai em đợi ngài về đón em đi tiệc nhé"
Phùng Kiến Vũ vòng hai tay ôm lấy cổ Vương Thanh, cúi đầu hôn xuống đôi môi mỏng của hắn bất an nhỏ giọng:
"Ngài đừng tức giận, em xin lỗi, em sẽ không như thế nữa"
Vương Thanh đẩy Phùng Kiến Vũ ra rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ, trước khi rời khỏi phòng ngủ còn không quên trầm giọng để lại một câu:
"Đi ngủ đi"
Phùng Kiến Vũ lo lắng, Vương Thanh nhất định đã tức giận, tuy rằng hôm nay tức giận hắn không có vung roi quất cậu, nhưng mà hắn cứ như vậy bỏ đi thế này lại càng khiến cậu sợ hãi hơn.
55
Phùng Kiến Vũ nói xong câu kia thì Alex cũng cắt xong mái tóc cho Phùng Kiến Vũ, anh ta đứng ở phía trước nhìn thành quả của mình, ánh mắt chăm chú giống như muốn đánh giá một tác phẩm nghệ thuật, cuối cùng Alex liền hài lòng mỉm cười bước sang một bên để cho Phùng Kiến Vũ có thể thấy cậu trong gương:
"Xong rồi"
Phùng Kiến Vũ mở mắt, lúc đầu cậu cũng không để tâm vào chuyện cắt tóc cho lắm nhưng mà bây giờ khi cậu nhìn thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu trong gương lớn kia liền giật mình thất thần mất vài giây.
56
Nếu dùng một từ đẹp thôi để tán thưởng Phùng Kiến Vũ lúc này thì quá mức tầm thường rồi, chính vì vậy Vương Thanh liền trực tiếp khoác lấy eo của Phùng Kiến Vũ cùng cậu bước ra ngoài đi đến phía phi thuyền:
"Đi thôi"
Bàn tay của Vương Thanh hư hỏng đưa xuống mông của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh chạm vào nơi đó liền giật mình né tránh, bước chân của Vương Thanh chợt khựng lại, bàn tay của hắn vẫn để ở giữa không trung kia.
57 Vương Thanh mang khóa quần của Phùng Kiến Vũ kéo xuống, động tác của hắn chợt dừng lại khi nhìn thấy thứ mà Phùng Kiến Vũ nói muốn cho hắn xem. Vương Thanh nâng mông Phùng Kiến Vũ mang quần âu trắng vứt sang một bên, gương mặt âm trầm lại không rõ đang suy nghĩ cái gì.
58
Phùng Kiến Vũ sợ hãi bất an đưa tay đóng cúc áo sơ mi lại, lúc lấy quần rơi ở dưới đất mặc vào còn muốn cởi đi chiếc quần lót kia xuống bởi vì cậu nghĩ Vương Thanh chán ghét nó, Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ định cởi ra liền trầm giọng ngăn lại:
"Tôi lúc nào nói em cởi nó hả"
Phùng Kiến Vũ giật mình a một tiếng không dám cởi ra nữa mà cúi người mặc quần âu lên:
"Đó chính là bằng chứng phạm tội của em, em đang cố muốn hủy bỏ chứng cứ phạm tội, tôi chỉ khoan dung cho những người biết sai chịu hối cải, chứ tuyệt đối không khoan dung cho những người cố gắng lấp liếm tội danh đâu"
Phùng Kiến Vũ nghe tới đây hốc mắt liền nóng lên, kết quả liền bị Vương Thanh dọa cho muốn khóc, ở bên cạnh hắn điên cuồng lắc đầu:
"Em không có, không có đâu, em nghĩ ngài không thích cái đó nên em mới muốn cởi ra, chứ em không hề nghĩ vậy đâu"
Vương Thanh vắt chân ngồi ở một bên thưởng thức người trước mặt hoảng loạn đến đáng thương:
"Khi nào thì đến lượt em tự đưa ra phán quyết thế? Tôi nói em có thì tức là em có, có vấn đề gì sao?"
Phùng Kiến Vũ hoảng sợ đưa tay lau nước mắt, giọng mũi nho nhỏ đáng thương:
"Ân, không có, em xin lỗi, không phải em nghĩ như thế.
59
Vương Thanh mới đầu không có để ý nhiều cho lắm nhưng sau khi nghe thấy bụng nhỏ của người bên cạnh khe khẽ kêu liền quay sang nhìn cậu. Phùng Kiến Vũ đỏ mặt đưa tay sờ lên bụng mình gấp gáp giải thích:
"Không phải, em không.
60 Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu quay sang nhìn người phát ra giọng nói kia, đó là một cô gái trẻ rất xinh đẹp mặc trên người một bộ váy dài màu bạc ánh kim, đứng ở dưới dàn đèn điện nguy nga càng làm hiệu ứng ánh sáng của bộ váy đó thêm lấp lánh chói mắt.