1 Lần đầu tiên Tiêu Luân gặp Dung An Trúc, khi đó cả hai mới khoảng hai tư hai lăm tuổi, đúng là thời kỳ tuổi trẻ hăng hái. Thế nhưng Dung An Trúc lại mặc một bộ quần áo vải bông, chân đi giày vải, trên tay còn cầm theo một quyển kinh thư hư hư thực thực.
2 Ai khi còn trẻ mà không điên cuồng, Tiêu Luân có phương thức điên cuồng của hắn, Dung An Trúc cũng có. Ngày đó gặp nhau, ba người đầu tiên là ở phòng trà uống trà nói chuyện phiếm, nói mấy chuyện vân đạm phong khinh, kỳ thật là đang âm thầm dè dặt lẫn nhau – dựa vào cái gì mà tôi phải tin tưởng anh, giao mấy năm tiếp theo của tôi cho anh? Cuối cùng là Khang Giai Tuệ nhìn không được, lôi hai người tới quán bar.
3 Tiêu Luân không phải là kiểu người sẽ uỷ khuất nhân viên của mình, kiếm tiền nhanh thì cũng sẽ chi tiền để hưởng thụ. Hút thuốc uống rượu không nói, ngày thường nếu nhàn rỗi thì sẽ cho nhân viên công ty đi tiệc tùng vui chơi hạng sang, nếu phải đi tiếp khách hàng thì sẽ đến các quán bar câu lạc bộ đêm nhảy múa.
4 Phòng ở của Dung An Trúc là kiểu một phòng ngủ một phòng khách, phòng ngủ đương nhiên là tặng cho sếp lớn nhà mình, chính mình chấp nhận lấy sofa làm giường.
5 Tiêu Luân trời sinh đã mang theo ngạo khí, rất nhiều thời điểm đương nhiên là không muốn phải khom lưng, cũng may có Dung An Trúc ở bên, thường khuyên hắn phải bình tĩnh chớ nóng nảy.
6 Trời bắt đầu nóng lên, cũng may gian phòng của Dung An Trúc ở hướng Nam Bắc thông gió tốt, nhưng thỉnh thoảng tuỳ hứng Tiêu Luân cũng sẽ để mình trần mặc quần đùi mà long nhong trong phòng.
7 Hạ đi đông đến, qua nửa năm tiếp theo, hai người cũng đã qua sinh nhật hai mươi bảy tuổi.
Tiêu Luân lại chuyển vào ở nhờ nhà Dung An Trúc.
Lần này không liên quan đến chuyện công ty, trên thực tế công ty ngày càng phát triển, phỏng chừng đến cuối năm tiền lì xì của mọi người cũng sẽ không nhỏ.
8 Tổng kết cuối năm, trừ bỏ bao lì xì thật dày, Tiêu Luân còn hào phóng vung tay mời mọi người đi ăn buffet, sau đó mới kéo đến câu lạc bộ đêm xa hoa nhất bao một gian ghế lô.
9 Sáng sớm sau đêm đầu, người nào tỉnh dậy trước đều là chuyện tốt, có thể nhân lúc người kia còn đang ngủ say mà nghĩ lại chuyện đêm qua, điều chỉnh cảm xúc của chính mình.
10 Sáng sớm, hai người vẫn như cũ ăn ý cùng tỉnh lại.
Dung An Trúc còn đang yên lặng khó chịu vì say rượu đau đầu, đột nhiên bị Tiêu Luân xoay người đè lên.
11 Khang Giai Tuệ ở lại S thành vài ngày, cả Tiêu Luân lẫn Dung An Trúc đều không có biện pháp rút ra một ngày nghỉ, chỉ có thể thay phiên cùng cô đi chơi.
12 Sáng hôm sau rời giường, một người thần thanh khí sảng, một người xương sống thắt lưng đều mềm nhũn.
Dung An Trúc xoa trán, âm thầm suy nghĩ sau này phải dạy dỗ lại tiểu tử Tiêu Luân kia một chút, cho hắn biết cái gì là tiết chế.
13 “Xảy ra chuyện đó lúc nào?” Buổi tối ăn cơm, Tiêu Luân vẫn không nhịn nổi tò mò mà hỏi.
Nếu Dung An Trúc bị người ta đánh, hắn trong khoảng thời gian này đều cùng y một chỗ, không có khả năng không phát hiện ra.
14 Sinh nhật Tiêu Luân, hắn mời nhân viên công ty đi ăn, nhóm nhân viên góp tiền mua tặng hắn một con heo vàng.
Nam nữ thanh niên ở trên sàn nhảy nhảy múa, Dung An Trúc từ trước đến nay ở trên phương diện này tự nhận là kẻ bất tài, Tiêu Luân liền ngồi bên cạnh bồi y, hai người nhàm chán, tự chơi xúc xắc uống rượu.
15 Vì nhiều lý do trong ngoài, Tiêu phu nhân cuối cùng vẫn không gặp mặt Dung An Trúc, nhưng là đem tin tức này truyền lại cho Tiêu gia lão gia tử, mọi người hiểu lòng không nói.
16 Cảnh Kiệt ở lại S thành một tuần, trừ bỏ ‘thuận đường’ cùng Tiêu Luân tán gẫu bàn chuyện hợp tác, thì chủ yếu vẫn là đến thị sát tình hình công ty chi nhánh của Cảnh thị ở S thành.
17 Bầu không khí đau khổ rốt cuộc chấm dứt khi Dung An Trúc mang theo bản hợp đồng trị giá hai ngàn vạn trở về.
Y trở về vào chiều thứ năm, sau khi về đến công ty thì cùng với Tiêu Luân và hai vị phó tổng khác nhốt mình trong văn phòng cả buổi chiều, thẳng đến mười giờ tối mới tan tầm rời khỏi công ty.
18 Bầu không khí đau khổ rốt cuộc chấm dứt khi Dung An Trúc mang theo bản hợp đồng trị giá hai ngàn vạn trở về.
Y trở về vào chiều thứ năm, sau khi về đến công ty thì cùng với Tiêu Luân và hai vị phó tổng khác nhốt mình trong văn phòng cả buổi chiều, thẳng đến mười giờ tối mới tan tầm rời khỏi công ty.
19 Ngày hôm sau, Dung tổng luôn hoà nhã dễ gần ổn trọng phóng khoáng vẫn theo lệ thường đi làm, Tiêu tổng luôn luôn cao ngạo thì cả nửa ngày trôi qua vẫn chưa thấy xuất hiện.
20 Giữa hai người có lúc cãi nhau rồi xa nhau coi như là tình thú, còn khi chân chính làm việc thì cũng thực sự nghiêm túc đứng đắn.
Nhận được vụ làm ăn với Cảnh thị chính là một bắt đầu mới cho công ty.