1
Giày cao gót giẫm lên thảm trải sàn phát ra tiếng trầm đục rất có tiết tấu.
Ngay lập tức, một cô gái trẻ trang điểm rất hợp thời xuất hiện,trên tay còn cầm một tập văn kiện, cất giọng nhỏ nhẹ: "Thẩm Phóng.
2
Mặc dù anh ta nói là "Trở về đợi liên lạc", nhưng Thẩm Phóng cảm thấy được duyên số mình với Tiết gia đã tận, đến chín phần là rớt rồi.
Nhưng mà anh cũng chỉ tiếc nuối một lúc, trở về nhà liền lập tức lên mạng tiếp tục tìm kiếm các thông báo tuyển dụng.
3
"Ồ. " Thẩm Phóng trưng vẻ mặt "Thì ra là thế", nhiệt tình hét lên, "Tiết Diễm!"
Tiết Diễm: "Ừm. "
Thẩm Phóng: "Tiết Diễm. "
"Ừm?"
"Tiết Diễm, Tiết Diễm, Tiết Diễm Diễm.
4
Tiết Diễm cố ý dẫn anh đến phòng giám đốc, hiển nhiên không có khả năng chỉ đến nói chuyện phiếm.
Đã từng bị phê bình không có tính tự giác trong công việc, lúc này Thẩm Phóng lại nhiệt tình dò hỏi, "Hiện giờ tôi bắt đầu công việc hả?"
"Không.
5
Thời gian thăm viện của bệnh viện XX chỉ tới tám giờ rưỡi tối.
Thẩm Phóng chạy như điên, đến mức tài xế lái xe taxi cũng bị cuốn theo anh mà phóng như chớp, cuối cùng cũng chạy đến phòng bệnh lúc tầm tám giờ.
6
Tiếp tục xem quảng cáo một lúc, Thẩm Phóng mới như không có việc gì mà cầm di động, ấn ấn vài cái lại thả vào túi.
Tiết Diễm có chút buồn bực nhìn anh một cái, cầm lấy điện thoại của mình vừa vang một tiếng từ trên bàn lên mở khóa màn hình.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở trên không trung làm tư thế bóp cổ với người đang ngủ say, Tiết Diễm vẫn cảm thấy chưa hết giận, bèn duỗi tay chọc vào má anh ta vài cái, lúc này mới đứng dậy xuống giường.
8
Vừa mới ăn bữa tối xong, hiển nhiên bây giờ không hợp để chế biến cá om chua ngọt hay sườn xào chua ngọt đại loại vậy rồi.
Thẩm Phóng tìm hai lượt trong phòng bếp mới thấy một cái tạp dề, nhìn đống đồ làm bếp cùng nguyên liệu nấu ăn bèn lấy một ít trứng, bơ cùng bột mì.
9
Trong mắt người quen, tin "Thẩm Phóng kết hôn cùng đàn ông" tạo thành một vụ nổ lớn, rõ ràng kinh hoàng hơn là "Thẩm Phóng thoát kiếp cẩu FA".
Chưa kể người anh kết hôn cùng cũng chẳng phải dạng vô danh chứ.
10 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Được rồi, Tiểu Trì. Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Mười bảy phải không?"
Thẩm Phóng không biết khi nãy nhóc này nghĩ gì, nhưng cũng không có ý truy cứu, chỉ là vừa ăn sữa chua xoài của mình vừa thuận miệng hàn huyên chút.
11
Vừa thấy hắn không tức giận, Thẩm Phóng liền cười hì hì, học Hoắc Tiểu Trì, "Diễm ca ca ~"
Tiết Diễm bị lời của anh gọi đến lòng cuộn sóng, tâm tình nhộn nhạo, cả người run rẩy, trưng vẻ mặt nghiêm túc ra, "Anh không thể nói bình thường được à?"
"Được chứ.
12
Gió đêm thổi qua cuốn theo những cánh hoa đào trên cao, rải trên mặt đất thành một mảng rực rỡ.
Thẩm Phóng cúi người nhặt vài bông hoa còn nguyên vẹn trên mặt đất, đi chậm lại vài bước.
13
Ngày hôm sau đã là thứ bảy.
Lịch sắp xếp đến thăm cha mẹ Tiết là vào buổi chiều nhưng Thẩm Phóng vẫn dậy sớm như thường ngày, dự tính sáng nay đến bệnh viện.
14
Thẩm Phóng cũng không chạy ra xa mà lanh trí hòa lẫn vào đám người gần đó, sau đó vô cùng đắc ý quay lại cười với Tiết Diễm.
Tiết Diễm không đuổi theo trả thù.
15
Thẩm Phóng không chú ý đến biểu tình khó chịu của Tiết Diêm, hoặc phải nói là, có chú ý nhưng không để trong lòng.
Dù sao ở trong mắt anh lúc nào Tiết Diễm cũng bày cái bản mặt đen thùi kia, dù có lạnh đi thì cũng không rõ ràng.
16
Tiết Diễm lo lắng anh phản kháng nên cũng không hôn sâu, chỉ là khẽ chạm môi, đồng thời một tay đè gáy mà tay kia cũng nắm chặt tay anh.
Thẩm Phóng thật ra cũng không giãy dụa dữ dội mà lại ôm chặt eo Tiết Diễm, nhìn qua tưởng chừng vô cùng thân thiết, trên thực tế lại lén véo hắn vài cái
Tiết mục này trong kịch bản hôn lễ không viết, mà cũng chẳng có ai nhắc cho anh.
17
Thẩm Phóng ngẩn người, bước vài bước đã qua đỡ lấy Tiết Diễm đứng lên định bước ra khỏi bồn tắm, "Thì ra anh cũng biết cười à?"
Tiết Diễm không biết do say hay là bị nói kháy đâm ra giận dỗi, lập tức ngưng cười, vẻ mặt lại nghiêm túc nhìn anh, "Đương nhiên là tôi biết cười.
18 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn thấy Tiết Diễm mở mắt, Thẩm Phóng không những không có chút nào giác ngộ rằng mình vừa làm chuyện xấu mà còn phấn chấn hơn, "Anh tỉnh rồi.
19
Tiết Diễm: ". . . "
Trong lòng Tiết Diễm phẫn nộ: Nếu không phải đang ở ngoài, nhất định phải nghiêm túc dạy dỗ cho tên khốn này biết thế nào mới là hàng khủng chân chính!
Nhưng dù sao nhà ăn cũng không phải không gian cá nhân, cho dù không nhiều người lắm nhưng cũng là nơi công cộng.
20
Nơi Hoắc Tiểu Trì đang đứng là nhà ăn.
Còn chưa tới giờ cơm, trong nhà ăn không có khách mà chỉ có vài nhân viên phục vụ, nhưng ở trung tâm vẫn bày hai bàn ăn lớn cùng một vòng bàn ăn nhỏ xung quanh, sắp xếp đa dạng món ăn, từ đồ ăn mặn đến các món ngọt tráng miệng cùng đồ uống linh tinh.