1
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Ánh nắng sáng sớm chiếu rọi vào mặt hồ rộng, dưới làn gió mát, làn nước hồ màu xanh lục hiện ra từng mảng lăn tăn.
2
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Nguyên Thiếu Lăng cứ nghĩ mấy cái cửa hàng Ngưu Lang phải mở ở mấy cái chỗ kỳ bí lén lút, nhưng khi anh tiến vào con đường này, thì hai bên trái phải ngọn đèn dầu sáng lạn, khiến cả con đường rộng mở, tiến vào tầm 3 phút, thì lền thấy một tòa nhà cao 4 5 tầng nằm ở giữa một bãi giữ xe đầy một đống xe xa hoa đậu chung quanh.
3
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Nguyên Thiếu Lăng chẳng nói gì, lúc đi ngang qua một trung tâm thương mại, anh liền trực tiếp đi vào mua cho Levi vài bộ quần áo.
4
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Sáng ngày hôm sau vị Ngưu Lang mới của chúng ta tỉnh lại dưới ánh mặt trời, liền phát hiện mình đang cong người nằm ở trên sàn nhà.
5
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Nguyên Thiếu Lăng mặc quần áo, áo trắng quần đen môi đỏ mọng đôi mắt sáng, vóc người lại cao, thân hình gầy vừa đúng chuẩn, thắt lưng thon dài được khóa lại dưới lớp vải vóc hàng hiệu, cả người đều tản ra khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng, phú quý, còn đẹp hơn mấy người mẫu đã qua photoshop trên tạp chí.
6
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Về tới nhà, Lý Duy ở phòng tắm dưới lầu tắm rửa một cái. Sau khi tắm xong vẫn mặc một cái quần sọt mang dép lê ra ngoài, vừa ra tới bên ngoài liền thấy một cảnh thiếu chút nữa khiến cho hắn phải té quỳ.
7
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Lý Duy ở bên cạnh anh ngồi xuống, bắt tay lại đặt sau ót, cẩn thận suy nghĩ một chút: “Kỳ thực tôi cũng chẳng có chuyện xưa gì, tôi khi còn bé cũng giống mấy đứa nhóc khác thôi, một nhà ba người, chỉ là nhà của tôi nghèo hơn nhà người ta, cha tôi bị què một chân, nên mọi người chung quanh hay chọc tôi là nhóc con què.
8
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Nguyên Thiếu Lăng đưa tay bịp cái miệng đang “ư, ư, ư” bên cạnh mình, đẩy hắn ra một chút, quay lại nói vào điện thoại; “Tôi cúp.
9
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Nguyên Thiếu Lăng nhìn hắn, nghe hắn cùng người bên kia điện thoại “tán tỉnh”, tuy rằng không biết hắn nói ba tháng là gì, nhưng cảm giác người này so với cậu ấm Đồng gia, thì thích hợp để làm tên lưu manh lớn lên ở nơi phố phường.
10
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
“Hoan nghênh — A, ngài lâu rồi chưa ghé qua, hoan nghênh ghé tới. ” Người phục vụ vẫn là cô bé tuổi còn trẻ mà nhiệt tình như cũ, hầu như chẳng chút thay đổi.
11
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Xe chậm rãi lái ra khỏi con đường náo nhiệt, mấy phút sau, điện thoại của Nguyên Thiếu Lăng vang lên.
12
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Nguyên Thiếu Lăng trừng lớn hai mắt, anh không thể tin vào lỗ tai mình được. Không tin được Đồng Huệ Vũ có thể phong khinh vân đạm cứ như vậy mà nói ra những lời này.
13
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Anh tiếp nhận hắn, tựa như nó chính là như vậy. Nếu như có một người tin rằng có nhất kiến chung tình, thì có thể trong người người đó mang theo sự lãng mạn làm nền tảng.
14
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Bọn họ quen biết đã một khoảng thời gian, hắn lúc trước giả làm người yêu của anh, lâu tới vậy, cho đến giờ, đây là lần đầu tiên hai người họ có thể lưỡng tình tương duyệt mà dùng cơ thể này để tăng mạnh giao lưu — À, ‘cơ thể’ có thể đại khái không tính, cũng chỉ là có chút vong tình mà chìm đắm vào nụ hôn ở bên ngoài xe mà thôi.