1 Bùi Nhược Ngu thừa nhận vừa rồi mình đã thả hồn.
Cánh hoa đào rải đầy bàn hắn, còn vương vãi che hết nửa trang sách, chữ ‘hoa’ trong ‘Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa’ bị khuất mất một bên, chỉ còn lại một nét mực từ trong một mảnh phấn hồng kéo lan ra ngoài.
2 Sau đó Bùi phu nhân thường trong vài trường hợp ở trà hoa hội, quay sang những vị quan liêu thái thái chỉ mang theo khuê nữ tới, tao nhã vén tay áo rộng lớn viền thêu hoa tinh xảo mà giải thích rằng: “Thật ra hai nam oa nhi này cũng rất hòa thuận —— chỉ là thi thoảng hơi náo loạn chút thôi.
3 “Ta sai rồi ta sai thật rồi!”
Bùi Nhược Ngu tự động nằm dài trên bàn, bày ra bộ dáng tiêu chuẩn ‘ta chính là cá trên thớt’, “Cho ngươi đánh đó, cho ngươi đánh đó.
4 “Hồi đó còn quyết định sau này hai nhà phải kết thân mới được. Ai ngờ cuối cùng đều cho ra hai nam oa nhi. ” Bùi phu nhân cầm khăn tay lau miệng, lại cười rộ lên, “Hai đứa một sinh đầu năm, một sinh cuối năm, hơn kém nhau gần một tuổi, nói như vậy hóa ra Trạch Nhi là con dâu nhà chúng ta rồi.
5 Mấy ngày nay mọi người đều bàn tán về Đỗ Đình Trúc.
Hắn cuối cùng đã đi học lại, vành mắt đo đỏ một mực níu lấy tay áo Trương Hoài Dao. Trương Hoài Dao mấy lần gạt tay hắn ra, hắn vẫn bám sát như mạch nha.
6 “Ta còn tưởng các ngươi đi bắt dế, hóa ra là trốn ở đây lén lút hôn môi sờ mông! Còn để ta bắt tại trận!”
“Gì a? Bọn ta rõ ràng chưa sờ tới…” Bùi Nhược Ngu cuống quýt phân trần….
7 Tô Diên Trạch liếc hắn, “Ở kinh thành ta cũng có nhà rồi, đến nhà ngươi làm gì nữa? Ta là gì của ngươi, ở chung lâu như thế còn chưa thấy phiền sao?”
“Tiểu nương tử của ta a.
8 “Vậy càng không thể thả ngươi về. ” Bùi Nhược Ngu nhẹ nhàng lật người hắn áp sát vào ngực mình, gắt gao ôm lấy thắt lưng mảnh mai kia, còn đè lên một chân hắn, “Đêm nay ngủ với ta!”
——–
Vừa về nhà, Bùi Nhược Ngu bước vào cửa liền cười hắc hắc với Tô Diên Trạch.
9 Tô Diên Trạch bật cười cốc đầu hắn, ngươi họ Bùi ta họ Tô, gì mà người một nhà, sớm muộn gì cũng phải xa nhau.
“Ta đã nói không xa nhau thì nhất định sẽ không xa nhau.
10 “Nghe lời ta, đừng đi, nếu muốn đi…” Bùi Nhược Ngu nhãn thần ôn nhu đến dọa người, lại đẹp đến khiến ai kia không thể dời mắt, Tô Diên Trạch lần đầu tiên tình nguyện đắm chìm trong đó không hề phản kháng, nghe thanh âm hắn chậm rãi tản mác bên tai.
11 “Ta nói…” Tô Diên Trạch lơ đãng ôm hắn, ghé bên tai hắn cười nói, “Sau này giặt đồ nấu cơm gánh nước nhóm lửa đều giao hết cho ngươi. ” Tiếp đó bỏ lại Bùi Nhược Ngu vẫn còn đứng ngơ ngác tại chỗ, còn mình chạy trước vào phòng.
12 “… Sao ta lại có thể vọng tưởng ngươi có khả năng đỗ trạng nguyên?” Tô Diên Trạch dùng ánh mắt đặc biệt thương hại đặc biệt tội nghiệp nhìn hắn, Bùi Nhược Ngu bị nhìn đến chột dạ, bèn dứt khoát ôm ghì lấy hắn mạnh mẽ xoay một vòng.
13 “Cô nương của ngươi đâu?” Tô Diên Trạch dụi mắt.
“Bị ngươi đuổi hết rồi. ” Bùi Nhược Ngu dị thường ung dung kiềm chặt tay chân hắn, cường ngạnh hôn xuống, “Cho nên, phải bồi thường ta.
14 “… Vô sỉ. ” Tô Diên Trạch dừng một chút, “Bùi Nhược Ngu ngươi trở nên giảo hoạt từ hồi nào?”
“Học theo ngươi thôi. ” Bùi Nhược Ngu cười tủm tỉm, “Rốt cuộc cũng về đến nhà nhưng lại không được ngủ chung nữa, cái giường này không dễ dời.
15 “Tiểu Trạch Nhi ngươi nhớ khích lệ ta. ” Hô hấp vùi vào thân thể hắn, “Cho nên phải đợi ta a. ”
Đợi ta đến cầu thân.
Đợi ta đưa ngươi vào quãng đời thuộc về hai chúng ta.
16 Đảo mắt đã là trừ tịch.
Bùi phu nhân vừa vào nhà liền vội chạy đi, phân phó hạ nhân ra đầu ngõ làm thịt gà rồi cất hết toàn bộ dao kéo, cuối năm không nên nhìn thấy những thứ sắc bén không may này.
17 “Vậy chúng ta chuyển nhà tới đây luôn đi,” Bùi Nhược Ngu nheo mắt, “Rượu ngon cùng hoa đào, tháng ngày thần tiên. ”
“Nhà ai?” Tô Diên Trạch nghiêng đầu nhìn hắn.
18 Thân thể thiếu niên vô lực tựa vào một bên bệ cửa chật hẹp, vô thanh vô tức run rẩy, màn đêm sắp buông xuống che giấu đi biểu tình trên mặt hắn. Bùi Nhược Ngu thở dài, nhẹ nhàng kéo hắn qua, “Như vậy lạnh lắm, ở bên này, có ta.
19 “Nhìn gì đó?” Bùi Nhược Ngu đối diện nhãn thần hắn, nhẹ nhàng đỡ Tô Diên Trạch dậy, bình tĩnh nhìn vào mắt hắn: “Trong lòng ngươi có tâm sự, Tô Diên Trạch.
20 Bùi Nhược Ngu có điểm nhụt chí, hắn kéo tay Tô Diên Trạch đặt bên môi, Tô Diên Trạch tưởng hắn muốn cắn trả, toát mồ hôi lạnh, nào ngờ… Bùi Nhược Ngu áp từng ngón tay hắn lên môi nhẹ nhàng hôn, nhãn thần trở nên ôn nhu cực độ, “Ngươi… tại sao vẫn không chịu hiểu…”
——-
Tin tức kia từ không trung ngang ngạnh chen vào lỗ tai như sấm rền, Bùi Nhược Ngu co chân chạy về.