21 Thân thể bị người dụng lực kiềm hãm, hai tay bị hung hăng giữ chặt, nhưng lại dùng ánh mắt ôn nhu nhất ấm áp nhất nhìn mình, nói ta thật lòng thích ngươi.
22 Bùi Nhược Ngu đón nhận chén rượu gật gật đầu, đột nhiên linh quang chợt lóe, nắm tay Tô Diên Trạch, “Lại đây lại đây, không đủ không đủ chắc chắn không đủ, phải thêm rượu giao bôi nữa mới đủ được một chút.
23 “Vậy ngươi nói nên làm sao đây? Được thôi, ta thuận theo tâm ý bọn họ lấy tiểu quận chúa sau đó mỗi ngày chạy ra ngoài vụng trộm với ngươi!” Bùi Nhược Ngu bắt lại tay hắn dùng sức mà lắc, “Cho dù ngươi cam nguyện ta cũng không muốn!”
——–
Trong Hàn Lâm viện, ngoại trừ trạng nguyên lang, bảng nhãn thám hoa trực tiếp bị xếp vào chức biên tu thất phẩm.
24 Ta là của ngươi.
Tô Diên Trạch cười rộ lên, nhưng cười xong lại phát giác không ổn lắm, bèn quay đầu hỏi hắn: “Ai là của ai?”
Bùi Nhược Ngu kề sát hắn, “Ngươi nói xem?”
——–
Tiểu quận chúa nhận định bởi vì hôm nay mình ra ngoài không coi lịch nên mới gặp phải người này.
25 Nhất
Mùa xuân tháng ba, nội thành Lê Châu, đầu bờ sông Tần.
Tháng ngày trôi qua thái bình đến quá đáng…. Trong phủ nha Lê Châu, tiểu sư gia nằm dài trên bàn đánh giấc trưa, tỉnh lại dụi dụi mắt mới phát hiện ghế của Tri phủ đại nhân đã trống không.