1 Edit: Tịnh
“Phạm phải sai lầm lớn như thế, nên phải chịu sự trừng phạt này. Thiên Đạo từ xưa đã thế, nhân quả tuần hoàn. ”
“Kiếp sau làm người tốt đi.
2 Edit: Tịnh
“Sư huynh, sao huynh lại – sao huynh lại nhặt –”
Hạ Văn Hi nhẹ nhàng thả người nam nhân xuống giường, dịch chăn cho hắn, lúc này mới xoay người nhìn về phía tiểu sư đệ gấp đến độ như con kiến đang bò trên chảo nóng.
3 Edit: Tịnh
Hạ Lăng tuyệt không thích Cố Trầm Uyên.
Trong đầu nhóc, Cố Trầm Uyên giống như mọi người nói: Là ma đầu tội ác tày trời. Tuy rằng sự thật đúng là như thế thật.
4 Edit: Tịnh
Vết thương của Cố Trầm Uyên tốt lên rất nhanh, cũng chưa uống được bao nhiêu thuốc. Biểu hiện trong đoạn thời gian này cũng được cho là vô hại, ngoại trừ thỉnh thoảng trêu đùa Hạ Lăng ra, quả thực được cho là an phận.
5 Edit: Tịnh
Đề tài ngày đó cũng không có ảnh hưởng gì đến sinh hoạt sau này của hai người.
Có lẽ không phải là không có ảnh hưởng.
Chỉ là Cố Trầm Uyên xem việc này như chưa từng xảy ra, còn Hạ Văn Hi thì không có nhiều tâm tư để ý đến vấn đề này.
6 Edit: Tịnh
Cố Trầm Uyên gần đây luôn ngồi ở trong viện, lười biếng chống đầu, nhắm mắt lại, như là đang ngủ, nhưng thỉnh thoảng sẽ dùng Băng Phách gõ bàn đá, chứng minh hắn không có ngủ.
7 Edit: Tịnh
Lần đầu tiên Hạ Văn Hi nhìn thấy Cố Trầm Uyên cũng không phải ở Kim Đỉnh Sơn.
Mà là vào lần đầu tiên y xuống núi.
Trên đường đi vào thành gặp được Cố Trầm Uyên.
8 Edit: Tịnh
Lúc Hạ Văn Hi đuổi tới núi Thanh Thành, ở đó đã đến không ít Tiên giả, không biết là chết bao nhiêu người, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
9 Edit: Tịnh
“Cố Trầm Uyên có thừa nhận sao?”
“Chỉ cần hắn thẳng thắn thừa nhận chuyện gì, vậy thì không phải là gạt người. ”
Cố Trầm Uyên sẽ xuyên tạc lời nói, sẽ nói dối, cũng sẽ gạt người, nhưng chỉ cần hắn ngay mặt thừa nhận chuyện gì đó, thì sẽ không phải là lừa gạt người khác.
10 Edit: Tịnh
Bên tai tràn ngập những lời nói như vậy.
Hạ Văn Hi há miệng, cuối cùng khép mắt lại.
Hạ Văn Hi muốn nói quá nhiều, nhưng tình cảnh này, lại khiến y một chữ cũng không nói nên lời.
11 Edit: Tịnh
Sau khi trở về núi, Hạ Văn Hi bận rộn an ủi Hạc Sơn lão nhân một lúc. Ý định của Hạc Sơn lão nhân vốn là muốn răn dạy Hạ Văn Hi, nhưng mà rất nhiều câu đều có thể lý giải thành “Con thế nhưng gạt ta bí mật nhỏ này” Những lời này, trong giọng nói tràn đầy ủy khuất.
12 Hạ Văn Hi nhắm mắt lại, lúc rót Linh khí vào trong cái dù, thần thức (*** thần + ý thức cũng vào theo, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện không ít cánh cửa, y chọn cánh cửa gần mình nhất, đẩy cửa vào.
13 “Ngay từ đầu ngươi bắt tiểu đạo trưởng kia là vì để hắn làm nhân chứng sao?”
“Đúng vậy. ”
“Người đâu?”
“Vừa thả. ”
Hạ Văn Hi trầm tư một lúc rồi hỏi: “Ngươi đã sớm dự đoán được Cố Tiêu sẽ giết những người đó sao?”
“Ừ.
14 Cả người Hạ Văn Hi đều như đang mơ.
Cho dù là ngày hôm sau, y vẫn đang mơ như trước.
Trong đầu vẫn lặp lại khuôn mặt Cố Trầm Uyên, tay y dường như còn lưu lại độ ấm của môi Cố Trầm Uyên, bên tai còn có thể nghe được Cố Trầm Uyên đang hỏi y:
— đạo gia, ngài muốn cái gì?
— ngài muốn cái gì, ta đều cho ngài.
15 Tâm tình Hạ Văn Hi không tốt lắm.
Không chỉ là vì ngày hôm qua bị Cố Trầm Uyên thổ lộ.
Y lại một lần nữa bị Cố Trầm Uyên gạt rồi.
— sau khi ta đồng ý, ngươi mới được giết người.