1 Lúc bé, tôi rất thích đọc những câu truyện cổ tích, nhất là những câu truyện kết thúc hạnh phúc. Ví dụ như Lọ Lem cuối cùng cũng sẽ được hoàng tử tìm thấy, Bạch Tuyết sẽ tỉnh lại, và Ếch nhỏ sẽ lại trở thành hoàng tử xinh xắn.
2 Vào năm học sau, tôi ngồi sau lưng cậu ta. Cho dù ghét bỏ nhưng tôi không thể không thừa nhận, cậu ta có một tấm lưng to đùng đủ chắn cho tôi khỏi việc bị phạt.
3 Năm cuối cùng của tôi ở trường trung học, tôi bị kéo lên vị trí trước mặt cậu để ngồi. Lúc này tính tình tôi vốn không tốt lại càng không tốt hơn. Lão cha tôi dồn tiền để kinh doanh khiến cho gia đình tôi phải thắt chặt chi tiêu lại, tôi tạm thời từ vị trí công tử vung tiền xuống làm thường dân.
4 Tôi vẫn dự mấy buổi họp lớp vô nghĩa của trung học, lúc say vẫn thường kể ra có cậu bạn tròn quay não rỗng hay làm chuyện vô nghĩa, nhưng tôi không tìm cậu.
5 “Tôi không muốn. ” Tôi nhớ rằng mình đã hất đổ không biết bao nhiêu bàn cơm cậu ta nấu. Tôi bừa bãi, quăng quật đồ đạc của cậu mỗi khi không vừa ý. Tôi bỏ đi ngủ suốt đêm bên ngoài, ngủ suốt một tuần rồi lại mò về hạch tiền và đi tiếp.
6 Vào lúc kể lại câu chuyện này, tôi thật sự đã nếm trải được cơn đau lúc đó của cậu. Người mình yêu thương ở ngay trước mắt, tựa như báu vật trong tủ kính, nhìn thật gần, lại không thể chạm tới, cắn môi tức tối, ôm trọn nỗi đắng cay.
7 Cậu bạn béo của tôi, heo đần của tôi, tình cũ của tôi, tên đồng tính ghê tởm bịnh hoạn của tôi đó, vốn dĩ không thể tồn tại cùng tôi quá lâu ở thế gian này.