1
“Đánh chết nó! Mau đuổi theo!”
“Chó hoang, đừng chạy!”
Một đám côn đồ đầu tóc quái dị, tên cầm thiết côn, tên cầm xích chạy thật nhanh, còn không ngừng hô to, quơ quơ vũ khí trên tay, giống như muốn phát tiết cái tinh lực dồi dào của tuổi trẻ.
2 Một câu “Tôi không biết đường” của Mạc Phi làm cho An Cách Nhĩ nhíu mày, có chút khó xử nói, “Tôi cũng không biết đường. ” Tâm Mạc Phi nói, tôi mới đến, không biết đường có thể chấp nhận, còn cậu ở đây mở cửa hàng buôn bán, tại sao lại không biết đường a? Nhìn trái nhìn phải, thấy ở ngã tư đối diện có một chiếc xe buýt đang dừng, tài xế ngồi bên trong, có thể nhìn ra được, tài xế đang đợi khách.
3
An Cách Nhĩ kêu bảo an kia, cùng Oss bọn họ đến chỗ mọi người tập trung nhìn qua một vòng.
“Cô gái kia có tới bàn tiếp tân tranh cãi ầm ĩ không?” An Cách Nhĩ hỏi.
4 Thời điểm xe trở lại phòng tranh đã là mười hai giờ đêm, Mạc Phi đem xe đậu trước cửa, xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ, người nọ vẫn duy trì phong thái tao nhã không phòng bị, lẳng lặng dựa trên ghế ngủ.
5 Mạc Phi nhìn chằm chằm ảnh chụp đến cau mày, An Cách Nhĩ lấy tay đón lấy, vừa thấy liền sờ sờ cằm thấp giọng nói, “Ân, so với tưởng tượng, bên trong còn muốn thú vị hơn.
6 Xe chạy khoảng nửa giờ thì đến trung tâm phồn hoa của thành phố S, cách đó không xa là tòa nhà cao tầng. Trung tâm thành phố là nơi tập trung những tòa nhà bất động sản độc lập, phía sau là giang cảnh phồn hoa đô thị, có thể thấy những căn nhà ở đây tương đối đắt.
7
Mạc Phi đứng trước cửa nhìn, chợt nghe An Cách Nhĩ tự nhủ vuốt cằm nói gì đó không rõ lắm, “Vì cái gì tất cả mọi người đều nói nam nhân cùng nữ nhân là loại tồn tại phù hợp nhất?”
Mạc Phi nghe xong có chút xoay chuyển đầu óc, đứng bất động tại chỗ nửa ngày, mới hỏi, “Ách… Cái gì?”
“Cứu mạng a!” Bên trong lại truyền đến thanh âm Hoàng Tĩnh rầu rĩ kêu cứu, “Giết người!”
Mạc Phi sửng sốt, hai bảo vệ đang ở đứng trước cửa phòng ngủ, “Âu tiên sinh, ngài không nên kích động!”
Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, hỏi, “Chúng ta bây giờ làm gì?”
An Cách Nhĩ nhún nhún vai, “Tùy anh.
8 Điều tra vụ án lần này là một cảnh sát họ Ôn, gọi là Ôn Hiền, ông vào trong phòng xem tình huống: Hoàng Tĩnh vẫn kinh hách như lúc trước, chỉ vào Âu Khải nói hắn muốn mưu sát.
9 Lại một buổi sáng, Mạc Phi mở mắt ra, không có ánh nắng mặt trời chói mắt, đầu óc của hắn phản ứng là — trời đầy mây đi. Xốc chăn lên bước tới bên cửa thủy tinh trước ban công, nhìn thấy bên ngoài trời tí tách mưa.
10
“Đây là tư liệu liên quan. ” Oss đem văn kiện đưa cho An Cách Nhĩ, nói, “Cậu xem trước mấy tấm hình đi. ”
An Cách Nhĩ cũng không tự động thủ mà tiếp tục húp cháo, liếc mắt nhìn Mạc Phi.
11
“Dạy tôi khiêu vũ?” Mạc Phi gãi đầu, nói, “Không cần đâu, cả đời chắc cũng không dùng tới, học làm gì. ”
An Cách Nhĩ lắc đầu, nói, “Xác thực thì đêm nay anh phải dùng tới rồi.
12 Cho dù không thể tin được, nhưng lời này từ miệng An Cách Nhĩ phát ra, Mạc Phi một chút cũng không giật mình, đang chờ An Cách Nhĩ nói tiếp, nhưng An Cách Nhĩ lại dừng lại, nhìn xung quanh.
13 Mạc Phi rất sợ An Cách Nhĩ mang hắn đến bãi tha ma, nhưng lúc xe dừng lại, trước mặt là một trại an dưỡng xa hoa ở vùng núi phía đông nam thành phố S.
14 “Có lẽ một học sinh nào đó nhìn được bức tranh gốc, cảm thấy đẹp nên mới vẽ lại. ” Mạc Phi thu hồi camera, nói với An Cách Nhĩ, “Cũng không thấy cái gì về thuật triệu hoán.
15 An Cách Nhĩ làm người ta khó chịu, cũng không phải cái loại năng lực thần côn đột nhiên nói ra hung thủ là ai, mà là hắn có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu khiếp sợ, hơn nữa ở thời điểm người ta gấp tới phát điên, hắn còn tỏ ra một bộ dáng không biết chuyện gì xảy ra.
16
Hơn nửa đêm nhận được một hũ tro cốt, An Cách Nhĩ tinh thần cứng cỏi, cũng không khỏi tỉnh táo trở lại, ngửa mặt khó hiểu nhìn Mạc Phi, “Tro cốt? Của ai?”
Mạc Phi thiếu chút nữa phì cười, nhìn An Cách Nhĩ vẫn còn đang vừa mơ hồ vừa thanh tỉnh, trả lời, “Tôi hỏi nó nhưng nó không nói, hay cậu đi hỏi nó đi?”
An Cách Nhĩ trừng mắt nhìn, thật lâu sau, vươn tay đánh một cái lên vai Mạc Phi, tựa hồ bất mãn.
17 Xác định An Cách Nhĩ đã ngủ, Mạc Phi kiểm tra lại cửa sổ, sau đó đóng cửa lại, ngáp một cái bước xuống lầu, vẫn giống như mọi khi, mua đồ ăn, lấy bưu kiện báo chí, nấu cháo xem tin tức.
18
“Yên tâm đi. ” Oss nhún vai, “Đại xà với tiểu xà đều chết hết rồi, bất quá cũng không biết tại sao lại chết. ”
“Đã chết?” An Cách Nhĩ tựa hồ cảm thấy có chút đáng tiếc, hắn bước vào phòng, đầu tiên nhìn quanh bốn phía, thấy trên vách tường có vết nứt, hình như vừa mới, hơi hơi nhíu mày.
19 Bước trên cầu thang đã mục nát, lúc bước còn nghe thấy tiếng ‘kẽo kẹt’, An Cách Nhĩ không hề có ý tứ lén lút, vịn tay cầm bước đi rất nhanh, Mạc Phi ở phía sau đi theo, có chút lo lắng, nghĩ nghĩ, lặng lẽ lấy ra di động, nhắn một tin khẩn cấp cho Oss, nhắn năm từ – giáo đường tầng cao nhất.
20 Mạc Phi vất vả leo ra khỏi đống báo, thở hổn hển liếc mắt nhìn An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ vẻ mặt vô tội cầm tờ báo dưới đất lên lật, chỉ chỉ bàn trà, nói, “Để lên đó.