1 Trời đêm gió lớn, không trăng không sao, khí thu mát mẻ, nhưng lại lạnh lẽo quạnh hiu. Trên con đường yên tĩnh vắng vẻ, bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, tiếng trước dồn tiếng sau, cơ hồ muốn đập vỡ cả cánh cửa, lẫn sự tĩnh lặng trong nhà.
2 Năm tháng trôi qua như chớp mắt. Năm nay, khí trời mùa thu se lạnh. . Đoàn người của “Xích Tiêu phường” cưỡi trên những con khoái mã dũng mãnh, mang theo tin tức về mỏ quặng sắt mới tìm được hướng thẳng phương Bắc trở về Lan châu Duyên Lăng phủ.
3 Phụng Thành ở vùng Xuyên Cảnh, vây quanh bốn phía núi non trùng điệp, hiểm ác khôn cùng. Lại là nơi khởi nguồn của Ưu Đại hà, thác nước cao hùng vỹ trải rộng tầng tầng, có thể phong danh là “kỳ “cảnh thiên hạ.
4 Dọc trên con đường kết nối Phụng thành đến Lan Châu mây mù dầy đặc ít nhân trú ngụ. Trên đường chỉ có duy nhất một điểm dừng chân dành cho các thương lữ ( thương gia, lữ khách) nghỉ ngơi, gọi là Phụng Lan trấn.
5 Sau khi ăn xong, lão nhân gia cầm tăm xỉa răng, còn Nhất Kiếm ợ một cái rõ to đầy thỏa mãn, hành vi thô nhân như vậy, thế mà trong mắt Mạc Thu lại không hề cảm thấy một chút gì thô bỉ.
6 Vừa chìm vào giấc ngủ, Nhất kiếm mơ hồ phát hiện có khí nhân tiến gần, y lập tức tỉnh dậy. Nhưng đối phương đã nhanh chóng phong bế huyệt đạo của y làm y không thể nhúc nhích được, lại còn bị hạ hàn độc lên người, làm cho Nhất Kiếm phải bỏ một khoản thời gian cùng công phu mới đã thông được huyệt đạo.
7 Sau khi nghĩ ngơi được mấy ngày, sức khỏe của Mạc Thu cũng đã tiến triển tốt lên không ít. Nhất Kiếm cùng Mạc Thu lại tiếp tục lên đường.
Lúc đầu Mạc Thu còn ngồi trên xe đẩy.
8 Về đêm, Lan Châu thành rực rỡ đèn hoa. Nơi Thiên Hương lâu nổi tiềng gần xa, người xe ra vào qua lại tấp nập, sinh ý thập phần đông đúc. Khách nhân ngồi chật kính khắp ba tầng lầu cả nội lẫn ngoại phòng, lí lí ngoại ngoại trò chuyện không ngừng.
9 Mạc Thu vừa rời đi, không khí trong phòng một mảnh yên lặng dị thường
Nhất Kiếm ngẩn người ngồi ở quý phi ghế, vẻ mặt tiều tụy, thần sắc ảm đạm.
Nhất Diệp nhìn về phía cửa, lại nhìn sang ca ca, nhân tiện nói:
“Ta đây cũng nên đi xuống trước, không quấy rầy ca ca nghỉ ngơi thêm!”
Lời vừa nói xong, nàng liền chuẩn bị rời đi, lại nghe giọng nói Nhất Kiếm như sấm rền trong giông bão, quát lớn:
“Ngươi quỳ xuống cho ta!”
Nhất Diệp trong lòng cả kinh, dưới chân mềm nhũn, trụ không được, hai chân bủn rủn, quỳ gối sát đất, hai tay nắm chặt hai vành tai nói:
“Ta biết ta sai rồi… ——”
Nàng biết cần phải nhận sai trước, nếu không sẽ bị ca ca mắng cho thê thảm.
10 Mạc Thu cảm thấy được đêm qua ngủ có chút bất hảo a. Sáng sớm vừa thức dậy cảm giác mờ mịt vây quanh.
Ngồi lặng yên trên giường giây lát, rồi sau đó y tự nhiên ngưng tụ nội lực lắng nghe động tĩnh trong phòng.
11 Thân phận thật sự của tiểu Thu, đối Nhất Kiếm mà nói, việc nảy sinh quan hệ làm y càng thập phần thương xót.
Mặc dù vậy, y cũng vô pháp, không thể xem tiểu Thu là ái nhân được.
12 Thầy thuốc lại đến rồi một lần nữa rời đi.
Chỉ còn ba người trong phòng. Một người mê man, sắc mặt tái nhợt. Hai người còn lại ngồi bên cạnh bàn trợn mắt nhìn nhau.
13 Nếu huynh đệ của mình gặp nạn, Nhất Kiếm làm sao có thể chần chừ không ra tay giúp đỡ. Vốn y đã muốn lập tức khởi hành đi Hàm Dương. Thế nhưng Nhất Diệp hung hăng liếc nhìn miệng vết thương trên cổ Nhất Kiếm, rồi trừng mắt liếc Mạc Thu một cái.
14 Hai người giục ngựa phi nước đại nhanh chóng đến Hàm Dương, Nhất Kiếm không dám có nửa điểm lơi lỏng, thầm nghĩ sớm một chút đến Hàm Dương liên lạc được với Tiểu Thất, chỉ sợ đối phương gặp phải bất trắc.
15 Sau khi tìm được khách ***, an bài mọi sự thỏa đáng, Nhất Kiếm lại lo lắng cho an nguy của Tiểu Thất. Y vốn định lập tức tìm tông tích của Tiểu Thất, nào ngờ ngay lúc này Hoa Sơn chưởng môn lại tìm đến:
“Duyên Lăng huynh đệ!”
Nhất Kiếm nghi hoặc quay đầu lại.
16 Nhất Kiếm cúi đầu chậm rãi đi trên đường lớn. Trầm tư suy nghĩ, tìm kiếm lý do chính đáng giải thích việc y rời đi suốt một đêm qua.
Trời lúc này đã sáng rõ, mọi người tụ tập mua bán cũng dần đông đúc.
17 Nhất Kiếm đẩy Mạc Thu ra xa một chút, nhìn chăm chăm vào mắt Mạc Thu:
“Tiểu Thu, công phu của ngươi hiện nay còn không đến nơi đến chốn, không nên đi tìm Lục Ngọc gây sự.
18 Suốt hơn mười ngày ngồi trên lưng ngựa, thẳng một đường trèo đèo lội suối rời khỏi Lan Châu, rốt cục cũng đến được ranh giới Phụng thành.
Thiết Kiếm môn xuất môn hơn mười người trong chuyến này, nhưng khi trở về tính luôn Mạc Thu cùng Nhất Kiếm cũng chỉ sót lại chưa đến mười người.
19 Nhất Kiếm đến Thiên Hương lâu lấy một bình cổ tửu hoa điêu, cước bộ chầm chậm hướng về y lư có treo sa kỳ thêu tam tự “Đức Ân Đường”.
Y gõ cửa, nhưng đợi một hồi vẫn không thấy người nào ra tiếp.
20 Nhất Kiếm trở về phòng, thoáng thấy thư tín Mạc Thu lưu lại trên bàn liền biết Mạc Thu đã đi ra ngoài hành sự, vì thế một mình ngồi trong phòng, vừa phẩm trà vừa đợi Mạc Thu quay về.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 34