21 Cửa ải vãn niên gần kề, trời càng lúc càng chuyển hàn. Nhất Kiếm dùng buổi sáng cho việc luyện kiếm, nhìn tầng sương sớm bạch kết trên ngọn cây, không khỏi thầm cảm thán:
“Không biết thiên có tán tuyết hay không a!”
Cư nhiên ngay đêm hôm sau, tro tuyết đã bắt đầu phiêu khởi.
22 Trước đây không lâu, Mạc Thu đã từng chân thực suy nghĩ, phải như thế nào mới có thể giống như Nhất Kiếm, đối với ái nhân nhất mực khăng khăng.
Thâm tâm y không muốn cô phụ tình ý Nhất Kiếm dành cho mình, cho nên y luôn luôn cố gắng.
23 Lục Dự mang Mạc Thu quay trở về Thiết Kiếm môn. Khinh công của hắn quả thực rất cao minh, vô thanh vô tức ẩn vào phòng mình. Thiết Kiếm môn do có nội sự phát sinh nên nơi nơi chấn động, vậy mà không một ai phát hiện thân ảnh của hắn.
24 “Chậm một chút!”
Vừa rồi, Tiểu Thất lấy cớ muốn trở về phòng họa lộ đồ, tâm thầm nghĩ họa xong lộ đồ lưu lại trên bàn, sẽ nhanh chóng khiêu song lẫn đi.
25 Sơn gian sương mờ biến ảo, mặt trời chiều tà ngã bóng về tây, thấp thoáng khuất sau làm khói bếp lượn lờ. Tiểu phòng nguyên bản thanh tĩnh u lãnh đột nhiên phát ra một tiếng gầm vang, uy lực mạnh đến mức cả bọn áp kê nuôi ngoài vườn cũng bị chấn kinh hoảng sợ nhao nhao lên.
26 Mạc Thu được hộ ra khỏi linh đường, y lại lắc đầu liều mạng nguyện quay trở lại, giãy dụa nghĩ muốn trở về bên người Nhất Kiếm đang cùng Lục Dự chiến đấu sinh tử bên trong.
27 Sau khi hai người đã rời nhau ra, mặc dù cả người dính ướt mị dịch, nhưng thủy chung vẫn ôm lấy nhau.
Do Nhất Kiếm vẫn còn thương tích trong người, mà thương của Mạc Thu cũng chưa hoàn toàn bình phục, nên mặc dù Mạc Thu nghĩ vẫn muốn ôm, muốn hôn người kia thêm nữa, nhưng vẫn là thân bất do kỷ phải nhẫn lại.
28 Nhất Kiếm bước nhanh vào phòng, phản thủ đem môn khẩu mạnh mẽ đóng lại.
Mạc Thu vội vàng chạy theo sau lưng y, đẩy mở cửa phòng ra, cường thủ ôm lấy Nhất Kiếm, gắt gao siết chặt, cả người run rẩy.
29 Từ ngày ma giáo loạn náo giang hồ, võ lâm chưa từng có được một ngày sóng yên gió lặng.
Việc môn chủ Thiết Kiếm môn Lục Ngọc vì tư thù cá nhân khi sư diệt tổ, lại còn tính kế hãm hại con riêng của mình.
30 Sau khi Nhất Kiếm đáp ứng sẽ cùng Mạc Thu tiến thượng Tả Ý sơn trang, Mạc Thu liền vui mừng nắm lấy cổ tay y, vui vẻ lôi kéo.
Lực đạo Mạc Thu mạnh mẽ, hữu lực, Nhất Kiếm cơ hồ nghe được xương cốt mình phát ra từng trận thanh âm khách khách rung động.
31 Nhất Kiếm vốn lo lắng cho an nguy của Mạc Thu, lập tức đem y kéo vào lòng, chặt chẽ bảo vệ.
Cũng không hiểu tại sao, khi hắn vừa chạm đến người Mạc Thu, thân hình y liền run rẩy mãnh liệt.
32 Đêm qua, thời điểm Nhất Kiếm ăn giải dược, ý thức đã mơ hồ không rõ, căn bản không thể nhớ đã có sự tình gì phát sinh. Nên lúc này nghe Mạc Thu kể lại lúc đó giải dược chỉ còn một phần, hắn cư nhiên lại tranh mất của vị thiếu niên chế dược kia.
33 Từ cái năm Nhất Kiếm kịp thời cứu tiểu ngoại sinh còn nằm bụng tỷ tỷ vừa mất của mình đến nay, thời điểm đáng ra nên vui mừng khi sắp kết thúc quá trình khổ tận cam lai thì không biết vì sao tiểu Thu từ một tiểu hài tử Nhất Kiếm am hiểu đã trở nên hoàn toàn bất đồng.
34 Mạc Thu sau trọn một đêm thất thần, đến khi trở lại sương phòng mới dần thanh tỉnh lại.
Nhất Kiếm ngồi xuống bàn, dùng bố khăn cẩn thận chà lau Xích Luyện đao trong tay.
35 Mạc Thu không quay về gian phòng y cùng Nhất Kiếm nằm hướng hữu lộ, mà trực tiếp rẻ hướng tả lộ đến nơi các đệ tử sở cư.
Sắc trời hôn ám, nhìn đối diện gian phòng của Nhất Kiếm vô quang dạ, có lẽ hắn đã say giấc không chừng.
36 Phía tây truyền đến một tiếng nổ ầm vang, mặt đất run động kịch liệt. Mọi người trong nghị sự phòng ngẩn đầu nhìn ra bên ngoài, nghe bên tai truyền đến âm thanh đao kiếm va chạm, có người hốt hoảng hô:
“Ma giáo tấn công!”
Mạc Thu nắm Xích Luyện đao trong tay, xiết chặt chuôi đao đến trắng bệch.
37 Một tiếng ho khan nặng nề, không biết là ai phát ra, đem Nhất Kiếm từ từ theo mê man tỉnh lại.
Thân thủ không thấy năm ngón tay, một mảnh tối đen, bên tai chỉ nghe tiếng có hòn đá nhỏ từ trên thạch bích rớt xuống, gian mũi tất cả đều là mùi khói gay gắt của hỏa dược, nước từ thạch bích trên đầu tí tách rơi.
38 Hai năm sau, Biện Châu.
Mưa như thác đổ, như thanh thiên đánh nghiêng thủy bồn, vừa hung hăng lại vừa mãnh liệt không ngừng.
Một thân ảnh khoác áo tơi hành tẩu trên con đường lót đá trong đêm không người, sa vũ tựa hàn băng ngập tới mắt cá chân, sóng thủy lăn tăn gợn theo từng bước chân, từng bước từng bước tiến về Diêu Cầm Phường đèn đuốc sáng trưng.
39 Buổi trưa vừa qua, Nhất Kiếm đang muốn xuất môn đi Thiên Hương lâu, ai ngờ chưởng quầy Thiên Hương lâu lại tìm đến đây.
Hai năm nhiều thời gian Nhất Diệp không ở, mười tám tỉnh Thiên Hương lâu tổng quản không một ai thất trách trong cương vị công tác, Nhất Kiếm chỉ có thể nói anh mắt Nhất Diệp nhìn người thực chuẩn, chi nhánh các nơi đều kinh doanh cực sinh động.
40 Ngày thứ chín, xuất hiện nhuyễn kiệu dừng trước cửa sau của Duyên Lăng, kiệu phu nâng mở rèm cửa, người ngồi trong kiệu được người chậm rãi nâng hạ kiệu.