1 Cô nhi viện Triều Dương.
Dương quang tháng tư động lòng người, ấm dào dạt, mùi hương lan tỏa tràn ngập trong không khí, khiến người ta nhịn không được muốn hít vài ngụm, mùa đông giá lạnh vừa qua đi, mọi người vui sướng khi mùa xuân lại tới.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cóc — cóc –. Có người gõ cửa phòng viện trưởng.
3 Ngoài tổ chức lễ hội này ra, còn có một dụng ý khác, đó là mời khách nhân có ý muốn nhận nuôi hài tử và nhằm giúp mọi trẻ em được giao lưu chơi đùa, vì mọi cơ hội cho trẻ em có nhà có gia đình mới, cho dù không được, nhiều ít gì cũng giúp cô nhi viện được một khoản tiền.
4
Nam nhân nhìn viện trưởng cả kinh nói không nổi một câu, đành phải mở miệng.
“Viện trưởng, tôi đã sẵn lòng nói rõ, là vì có đủ thành ý muốn thu dưỡng đứa nhỏ này, hy vọng viện trưởng có thể hiểu.
5
Công văn được gửi đi, thời gian: 2/18/2013.
Hàn Tử Hằng suy nghĩ trong chốc lát, mới trả lời Lí Khiêm.
“Cháu với Lí Thư Dư là đối thủ, chúng cháu là bạn tốt cũng không tốt.
6
Nam nhân chờ viện trưởng nói xong, mới mở miệng lần nữa.
“Tôi tin viện trưởng có con mắt đúng đắn, tôi cùng Lí Khiêm cũng nghĩ như vậy, đứa nhỏ này quả thật rất có tiềm lực.
7
Nó không biết tại sao Lí Khiêm lại thích nó, nó không giống những bạn khác, làm bài tập tốt với thật ngoan, nó luôn làm ra những trò đùa kì quái, cũng thường thường bị viện trưởng túm lại đánh đòn, loại hài tử như nó, Lí Khiêm tại sao lại thích?
“Chỉ là, chú thật sự, thật sự rất muốn nghe cháu gọi ta một tiếng ba ba.
8
“Sao phụ thân lại biết?” Anh Thiên Ngạo kinh ngạc, nó cảm thấy Lí Khiêm rất lợi hại, cư nhiên đoán chúng.
“Ta đương nhiên biết, hơn nữa ta còn biết, con còn đang nhớ tới Hàn Tử Hằng?” Lí Khiêm còn nói.
9
Hàn Tử Hằng tới vào Anh gia đã một tuần.
Hôm nay, Anh Thiên Ngạo rốt cục nhịn xuống không được cùng Hàn Tử Hằng xuống tôiy, nhưng chính xác mà nói, người ra tôiy chỉ có nó.
10 Nó thật sự rất khó hiểu, lại mạc danh kỳ diệu, Anh Thiên Ngạo biến thành đại thiếu gia, tất cả mọi người vẫn nói với nó phải hiểu được chủ tớ khác nhau, không được làm trái lời Lí Khiêm cùng Anh Thiên Ngạo.
11
Có thêm Anh Mị Sí, Anh gia càng trở nên náo nhiệt, hoặc cũng có thể nói, lại có thêm một tiểu ác ma khiến kẻ khác đau đầu.
Ba tên nhóc cả ngày quấn lấy một chỗ, nếu giống trẻ con bình thường thì quá tốt, nhưng mọi chuyện sẽ không hoàn hảo như vậy.
12
“Khiêm, đừng đánh, em tin bọn nhóc không có lí do mà không động thủ. ” Anh Vũ Bùi không nghĩ để Lí Khiêm lại đánh tiếp, nhìn bọn nhóc tin muốn đau.
Lí Khiêm buông gậy xuống.
13
Thời kì ba người lên cao trung, mất không ít thời gian bảo hộ bảo bối Anh gia, cũng chính là người đứng thứ ba Anh Lạc Ngưng.
Bọn họ học cùng một trường, Thị Quốc, từ trung học tuyển thẳng lên, cho nên Anh Lạc Ngưng học khóa một, Anh Thiên Ngạo vừa lúc là cao một.
14 Lúc trước hắn không rõ hắn nguyên nhân lựa chọn không thu dưỡng Hàn Tử Hằng là gì, có điều dựa vào trực giác nói cho hắn không được làm thế. Mãi cho đến mấy năm nay hắn mới rốt cục hiểu được, bởi vì hai đứa này giống nhau, có loại cảm giác cạnh tranh không muốn bại dưới đối phương.
15
Thời gian trôi qua thật sự nhanh, năm nay, Anh Thiên Ngạo cùng Hàn Tử Hằng đã 24 tuổi.
Trải qua vài năm rèn luyện, Anh Thiên Ngạo cùng Hàn Tử Hằng đã bồi dưỡng sự ăn ý rất khá, cho dù Anh Thiên Ngạo liếc mắt một cái, Hàn Tử Hằng có thể đoán được tám chín phần, y quả thật đã trở thành một người xứng với chức phụ tá đắc lực kiêm bảo tiêu.
16
Vấn đề lớn nhất, cách này nhất định sẽ làm Anh Thiên Ngạo tức giận.
“Nguyện ý cái gì?” Anh Thiên Ngạo khó hiểu.
“Hoàng Khai, thích nam nhân.
17
“Biết là biết, nhưng cùng tôi có quan hệ gì đâu?” Hoàng Khai cúi đầu hấp một ngụm rượu.
“Nếu Hoàng đại ca ngài có thể đứng ở bên chúng tôi, với Anh bang sẽ là một trợ lực lớn.
18 Hàn Tử Hằng vừa đến chỗ của Hoàng Khai, lại có cỗ cảm giác quen thuộc đánh úp lại, nguyên lai, kiến trúc nhà Hoàng Khai, cùng Anh gia giống nhau, là kiến trúc nhật bản truyền thống.
19 Hàn Tử Hằng tuy rằng mệt chết đi, nhưng lúc Anh Thiên Ngạo mở cửa phòng y vẫn biết được, y ngẩng đầu nhìn người vừa tới, nguyên lai là Anh Thiên Ngạo, vì thế lại an tâm tiếp tục nằm úp sấp.
20 “Anh Thiên Ngạo, cậu bị bệnh đến điên rồi? Tôi chỉ là bảo tiêu của cậu a, tôi cũng không bán cho cậu!” Người này đang nói cái gì? Thật muốn đấm hắn một quyền.