41 Có một ngày, ban đêm cậu không ngủ được, nghĩ muốn tới hoa viên đi dạo một chút, lúc đi qua phòng đại ca lại nghe thấy có tiếng vang truyền đến, cậu đang buồn bực là cái gì, ngay tại ngoài cửa đứng trong chốc lát, nhưng càng nghe càng lại làm cho cậu đỏ mặt, thế là cậu biết đại ca cùng Tử Hằng ca ở trong phòng làm việc gì.
42
Nửa năm sau. ( Thời gian nửa năm gói gọn trong 3 chữ zzz)
Hàn Tử Hằng rời đi đã nửa năm, Anh gia cũng đã khôi phục lại như trước.
Tất cả mọi người rất có ăn ý không hề nhắc tới Hàn Tử Hằng, nhất là ở trước mặt Anh Thiên Ngạo.
43 Vốn nghĩ sau khi rời khỏi Anh Thiên Ngạo, cỗ cảm giác trong lòng kia sẽ chậm rãi biến mất, nhưng thật không ngờ lại ngược lại vì không thấy được hắn lại càng thêm khó chịu.
44
“Anh Thiên Ngạo, tôi có việc nói với cậu. ”
“Cậu nói. ”
“Cậu muốn. . . Muốn tôi trở lại bên cạnh cậu sao?”
“Cậu vốn nên trở lại. ”
“Vậy cậu phải có tâm lý chuẩn bị.
45
“Anh Mị Sí, chú đang làm cái gì?” Lời nói mang đậm cảnh cáo.
“Em, em không có a. ” Anh Mị Sí chỉ có thể nhanh chóng rút tay về, giơ hai tay lên cao chứng minh hắn trong sạch.
46
“Thiên. . . Thiên Ngạo. . . Không cần. . . Đừng lộng. . . ” Hàn Tử Hằng cầu xin hắn, thật sự quá mức kích thích.
Đại khái do nửa năm qua không có làm, mới khiến cho y hư nhuyễn tới trình độ này, Hàn Tử Hằng cảm thấy thật sự vô dụng.
47
Mặt trời, bờ cát, Bikini, ở đây quả nhiên là nơi hấp dẫn nhất.
Hàn Tử Hằng hài lòng với cảnh tượng trước mắt!
Đúng vậy, cuộc sống chính là nên như vậy!!
Mỗi ngày chỉ toàn nhìn Anh Thiên Ngạo khiến y chán chết, tuy rằng, một ngày nếu không nhìn thấy hắn thì trong lòng cảm thấy quái quái, bất quá, nhìn mỹ nữ xinh đẹp thì có điều.
48
Hàn Tử Hằng nhìn hình ảnh trước mắt rất lâu, Anh Thiên Ngạo cao đại khí suất, ôm một nữ nhân nhỏ xinh đáng yêu.
Hàn Tử Hằng khó chịu, tên này gọi điện bảo y xuống dưới chính là muốn y nhìn hắn ôm nữ nhân? Cho dù y vừa loạn nói chuyện linh tinh, cũng không đến nỗi làm thế thật đi? Ngay cả nữ nhân cũng đã tìm tới.
49
Hàn Tử Hằng nghe nàng nói xong, cảm thấy cười không nổi.
Nàng tên Cao Bình, là thiên kim một tập đoàn trong nước, bởi vì không muốn nghe theo phụ thân kết hôn với người ngài sắp đặt, cho nên lén chạy ra ngoài, nàng dự đoán một, hai ngày phụ thân sẽ phái người tới bắt nàng về.
50
“Tử Hằng. ” Anh Thiên Ngạo gọi y.
“Cái gì?”
“Không có việc gì. ”
“Đệt!”
“Em không biết cần phải biết chừng mực sao? Luôn dùng từ thô tục không rời miệng.
51
“Anh xuống dưới giúp em mua chút gì đó ăn. ” Anh Thiên Ngạo nói.
Thấy Anh Thiên Ngạo ra ngoài, Hàn Tử Hằng lại nằm xuống, y hảo đau, hảo mệt mỏi hảo đói a.
52 Cao Bình tuy rằng hoảng sợ, nhưg vẫn điều chỉnh tâm lý chậm rãi rời đi, trong lòng còn đang suy nghĩ, ngực hắn quá rộng lớn a, dựa vào thật thoải mái.
53 Cho nên y thừa dịp Cao Bình đơn thân ngăn cản nàng, nghĩ muốn cùng nàng hảo hảo nói chuyện, ai biết nàng sợ tới mức vẫn muốn kêu to, y đành phải che miệng của nàng, nàng lại rất không an phận muốn cắn y, y đành bất đắc dĩ hôn trụ nàng không cho nàng loạn cắn, nhưng đổi lấy nàng ra sức đá cho một phát.
54
Hàn Tử Hằng cuối cùng cũng biết vì sao hắn muốn y ăn no, người này thật sự có bệnh, cư nhiên đem y kéo vào phòng lại áp lên giường. . .
Y càng ngày càng hoài nghi Anh Thiên Ngạo có phải muốn tìm bất mãn hay không? Làm cả ngày lẫn đêm đều không chán? Tuy rằng y cũng không chán ghét, nhưng rất đau được chứ, đệt!
“Anh Thiên Ngạo, ngày mai em phải kết hôn, buông tha em?” Hàn Tử Hằng nhàn tình dật trí cùng Anh Thiên Ngạo cò kè mặc cả.
55
Hàn Tử Hằng như đi ra chiến trường, mục tiêu, Anh Thiên Ngạo. . . Tiểu phân thân? Không. . . Này nhỏ không thể nói nhỏ. . .
Một ngụm hàm trụ hắn, nói thực ra kỹ thuật hiện tại so với trước kia tốt hơn rất nhiều, dù sao bị Anh Thiên Ngạo huấn luyện nhiều như vậy nói không thuần thục cũng rất khó.
56 Ở trước mặt bọn họ còn có một đôi tân nhân, thần phụ đang vì bọn họ chứng kiến, mỗi một người vẻ mặt thoạt nhìn rất hạnh phúc, trong giáo đường còn chật ních người tới chúc phúc.