1 Đầu thu, trời cao khí sảng.
Ánh mặt trời dần ló dạng, nước sông tạo từng lớp sóng lóng lánh ánh vàng xô vào bờ đá, thỉnh thoảng bắn tung tóe bọt sóng, thấm ướt cả váy hoa xanh của A Lưu đang đan lưới bên bờ.
2 “Chủ nhân. ” Thị đồng khuôn mặt nho nhỏ thanh tú, vừa trắng nộn vừa non mềm, giống như trứng gà bóc, âm điệu lanh lảnh bất nam bất nữ “Theo phân phó của người, đã tắm rửa cho hắn sạch sẽ, thái y cũng đã đến chẩn qua.
3 Bách Khiếu Thanh đầu óc mơ màng theo sát hai thái giám, không biết đi được bao lâu, chỉ biết con đường đó ngang qua rất nhiều nơi như chốn bồng lai tiên cảnh, tựa như đang nằm mơ, dẫn tới một gian phòng rộng lớn khảm đầy vàng.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đi đến trước đại trướng của chủ soái, Bách Khiếu Thanh đẩy hộ vệ hai bên, xốc mành xông vào, bên trong tướng soái đều tụ tập tại sảnh đường, toàn thân y giáp mạnh mẽ, đao khí chỉnh tề.
5
Đến giữ cửa thành Bạch Hổ môn, kỳ thực đối với Bách Khiếu Thanh mà nói, so với nhận chức giám sát sử ở Thái Học viện vừa ý dễ chịu hơn nhiều lắm.
Y có tiểu đội với năm trăm người, mỗi ngày cũng có chút việc thực sự để làm, cùng với cái chức hư danh kia tính ra vẫn tốt hơn hẳn.
6
Trăng tròn vạnh như mâm dần dần chìm vào phía đông.
Đêm trung thu hằng năm, Bách Khiếu Thanh đều đến Hạnh Hoa lâu, ngắm trăng uống rượu.
Y từ nhỏ đã sống lang thang trôi dạt, thấp kém gian khổ.
7 Ngục tốt lấy ra hai cái kẹp ngón tay cỡ lớn, trên tay quấn huyết sắc tiên tử (roi), bước đi vững chắc, vung roi quất mạnh lên lưng Bách Khiếu Thanh.
8
Hỏa tốc triệu hơn mười ngự y, đều nói mạch máu lưỡi đã bị cắn đứt, chảy máu quá nhiều, tuy chưa chết người nhưng vẫn còn rất nguy kịch.
Nguyên Vị hổn hển, tàn nhẫn mà lớn tiếng với đám ngự y nếu y chết, bọn họ cùng gia quyến đừng mong sống sót.
9 Cỏ dại là loài có sức sống mạnh mẽ kiên cường, không giống như danh quý hoa mộc được tỉ mỉ chăm chút, chỉ cần có nắng, có hơi nước, thậm chí ở giữa kẽ nứt của khe đá, đều có thể mọc lên xanh tốt.
10 Nguyên Vị cùng chúng vương truy đuổi săn bắn đến thích thú, thẳng đến khi mắt thấy sắc trời đã dần tối, mới đem cả đội từ sâu trong rừng rậm, theo đường cũ trở về.
11
Hai năm sau, Thành Phục năm thứ mười bốn, thu, Phong Trấn.
Bách Khiếu Thanh ở lại nơi này, bình an mà sống đã hơn hai năm.
Tuy bố cáo treo giải tìm quốc tặc được dán khắp nơi, nhưng ai cũng không thể ngờ đó sẽ là một nam nhân dựa vào một chú ngựa xám cáu bẩn, thường chở củi chở than thuê kiếm sống qua ngày.
12
Ngự y thấy Nguyên Vị lo lắng, sợ tới mức không dám chậm trễ, vội vàng xem bệnh.
Nhưng hắn tuổi tác lớn, lại vừa chạy một đường, cộng thêm Nguyên Vị ở bên tai không ngừng nôn nóng thúc giục, phảng phất như còn bắn tia lửa về phía hắn, nhìn khí sắc nửa ngày, lần mò nửa ngày cũng không tìm ra được nguyên cớ.
13 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyên Vị cầm bức thư trong tay, sau khi đọc hết một lượt, sắc mặt trong chốc lát hết trắng rồi xanh, hết xanh lại chuyển thành tím.
14
Sau khi xe ngựa ra khỏi phạm vi kinh thành, trời vẫn còn sáng.
Bách Khiếu Thanh vén màn xe lên, lớn tiếng gọi phu lái ngựa “Đại bá, phiền người quay đầu đi đến ngoại thành phía bắc, ta còn hai chuyện muốn làm.
15 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tiềm Chi. ” Nguyên Vị thấy y kích động, thần sắc cũng dần trở nên thật sự nghiêm túc “Như vậy, phụ hoàng phụ mẫu cùng chúng quần thần, kể cả ngươi, khi quyết định cuộc sống cho ta, có từng lo lắng đến cảm nhận của ta không?!”
“Có biết được vị trí mà ta ngồi trên đó, với ta, không phải là chuyện may mắn nhất thiên hạ.
16
Sau khi được Hồng bá kéo lên khỏi tấm lưới rộng giăng ở vách núi, Nguyên Vị chính thức ở lại nhà của Bách Khiếu Thanh.
Cả nửa tháng, tuy Bách Khiếu Thanh vẫn giận hắn, hờ hững với hắn, nhưng Nguyên Vị chẳng thèm để ý, mỗi ngày ra ra vào vào đều tươi vui hớn hở, lúc nào cũng thân thiết bám theo Bách Khiếu Thanh đến tận tối.
17
1.
Nguyên niên Kiến Thuần, đông.
Nguyễn Oa mười tuổi, ngồi ở trước cửa căn phòng không có cửa sổ, đợi từ sáng sớm đến tận khi nhá nhem tối, nhìn cung điện nguy nga trùng trùng, mảng trời phía đông hóa thành một mảnh đỏ hồng như lửa.
Thể loại: Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 12