1 Hoa kiến xương bồ: Bá đạo thê nô bác sĩ công X nhuyễn lãng ngoan ngoãn hoạ sĩ thụ, niên thượng sủng ngọt. Hai phu phu một người lãng(damdang~), một người miệng đầy dirty talk* trò gian vô số, sau đó play bay lên, không xuống giường được.
2 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Thiên Từ từ trong trận âm thanh thân thể va chạm tỉnh lại.
3
Sáng sớm ngày thứ hai, Trần Bách Ca vừa tỉnh, liền nhìn thấy Sở Thiên Từ mặc áo sơ mi trắng của hắn, khom lưng lấy gì đó, hạ thân trần trụi.
Áo sơ mi trắng đủ dài, có thể đến đùi, nhưng lại không đủ dài, miễn cưỡng đến mông, Sở Thiên Từ xoay người, cảnh "xuân" chợt lộ.
4 Sở Thiên Từ cảm thấy bị ôm uy cơm thật sự quá xấu hổ, giãy dụa muốn xuống, lại bị Trần Bách Ca gắt gao chế trụ, lại không yên tĩnh, sẽ bị đánh cái mông, lần cuối cũng coi như đỏ mặt tiêu tan hết.
5 Trần Bách Ca ôm người yêu trần trụi đến phòng khách, từ không gian tối tăm đột nhiên bị ánh sáng vây quanh, không gian trống trải làm cho Sở Thiên Từ xấu hổ không thôi.
6
*truyền gia bảo: bảo vật gia truyền.
Sở Thiên Từ bị Trần Bách Ca ôm trên đùi, từng muỗng từng muỗng đút ăn điểm tâm, dù cậu biết trong đầu tên này đều nhớ sinh nhật lần kia, lại không cách nào ngăn cản.
7
Trần Bách Ca nhìn bảo bối thiên chân khả ái không vì thời gian giảm mà tăng lên, lại nghĩ tới hai người lúc sơ ngộ.
Đó là thời điểm Trần Bách Ca 29 tuổi, một thứ sáu nào đó hết sức bình thường.
8 Sở Thiên Từ cẩn thận thu chuỗi tràng hạt, hống(dụ, dỗ~) hảo Trần Bách Ca lên trước giường chờ cậu, chính mình tại trong phòng bận đến bận đi, thu thập hành lý của mình.
9 Sở Thiên Từ cùng một đám đồng học xuống xe buýt liền đi vào khách sạn, cậu tốn thêm một phần tiền, chính mình một phòng. Cậu đem hành lý để tốt, đơn giản thu thập một chút bản thân, xuống lầu cùng mọi người tập hợp.