1
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Vacory
Beta: Dú
—————————————–
Lần đầu tiên Giản Tùy Anh nhìn thấy Lý Ngọc là ở phòng khách nhà hắn.
2
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Vacory
Beta: Dú
—————————————–
Tay chân Giản Tùy Lâm rất nhanh nhẹn, khoảng bốn mươi phút đã làm xong ba món một canh nóng hổi dọn lên bàn.
3
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Vacory
Beta: Dú
—————————————–
Tiễn hai người đi xong, Giản Tùy Anh trở về công ty.
4
Cửa cách âm vừa mở thì âm nhạc cùng tiếng cười đầu đập vào tai, Giản Tùy Anh không khỏi rùng mình một cái.
Hắn giương mắt lên nhìn thì thấy ở ghế dài đã có hơn hai mươi ba mươi người, vừa thấy bọn họ tiến nào đã nhao nhao lên.
5
Giản Tùy Anh vừa lái xe vừa nhắn tin cho tài xế của gia đình đến đón Giản Tùy Lâm.
Tiểu Lâm là con cưng của nhà hắn, Giản gia giờ chỉ có thể trông chờ vào y để nối dõi tông đường.
6
Lý Ngọc lái xe vào bãi đỗ xe ngầm ở chung cư hắn đang ở.
Giản Tùy Anh huýt một tiếng, hứng thú nói: “Được đấy, ai dạy cậu thế. ”
“Anh trai em.
7 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chân Giản Tùy Anh bị trẹo, liền lười đi làm, hắn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
8 Giản Tùy Anh cực kì thích ăn tôm cay. Mẹ hắn cũng thích các món cay nên ngày trước thường xuyên dẫn hắn đi ăn. Bà sẽ lột hết vỏ tôm rồi mới để vào bát cho hắn.
9 Lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên hắn lấy danh nghĩa anh trai đón em trai đi thi về, đương nhiên mục đích cũng không hoàn toàn là vì nó.
Mới chạy đến đoạn đầu của con phố của trường học mà đã không thể đi nổi.
10 Trên đường về nhà Giản Tùy Anh gọi điện cho người dọn dẹp, chuẩn bị cơm trưa. Vào nhà không có ai, nhưng có hương vị thức ăn nóng sốt nồng đậm trong không khí.
11 Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, công ty cũng dồn đống không ít việc.
Giản Tuỳ Anh trở về công ty, bận mất mấy ngày. Cho dù bận nhưng hắn vẫn nhớ phải mời Lý Huyền một bữa cơm.
12 Hai người ngồi vào trong xe rồi mà đầu óc vẫn còn chút choáng váng, từ quá sức ầm ĩ đến quá sức tĩnh lặng ở đây làm cho người ta nhất thời có chút chưa kịp thích ứng.
13 Quả nhiên hai ngày sau Lý Ngọc chuyển tiền đến cho hắn, ghi nợ mà như kiểu bị phỏng tay.
Gấp gáp nghĩ muốn lấy lòng người ta, người ta còn chướng mắt, điều này làm cho Giản Tuỳ Anh cảm thấy có chút thất bại.
14 Bữa cơm có tổng cộng sáu người, cơ bản là vội tới chống đỡ với Giản Tuỳ Anh thuyết khách. Lúc ăn cơm Giản Tuỳ Anh đã xốc lại tinh thần, chậm rãi bàn chuyện với người phụ trách, cơm ăn một lúc chưa được nửa giờ hai người đã xưng huynh gọi đệ, uống rượu như uống nước lọc.
15 “Tiếu Lý, có biết câu cá không?” Giản Tuỳ Anh đang móc mồi câu, thuận miệng hỏi.
“Không câu nhiều lắm, nhưng có thể. ”
Giản Tuỳ Anh đem cần câu có mồi tốt nhất cho cậu: “Này, ngồi bên cạnh anh đi.
16 Lúc Lý Ngọc đi ra, Giản Tuỳ Anh đang ngồi ở đầu giường xem tin tức.
Cậu nhìn một đống chăn trên ghế, nâng cằm hỏi: “Làm sao vậy?”
“À, không cẩn thận đổ nước vào, mà chăn dày quá, dùng cái cái mỏng thôi, chúng ta cố gắng chịu đi.
17 Dự án ở đảo Tần Hoàng kia coi như đã xử lý thuận lợi, luật sư gọi điện lại cho hắn, làm hắn thả lỏng đôi chút.
Chuyện công tác đã có thể giãn ra, hắn bắt đầu cân nhắc đến vấn đề cá nhân.
18 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quà của Giản đại thiếu gia chung quy vẫn không tặng được, hắn thất vọng vứt vào trong xe.
19
Giản Tuỳ Anh là người đầu tiên ra về. Ồn ào thành như vậy, có ngu ngốc tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Nghĩ lại ánh mắt của Lý Ngọc trước khi đi, hắn có chút hối hận bản thân kích động như vậy.
20
Giản Tuỳ Anh biết đã đến lúc phải dừng lại, tiện nghi đã chiếm đủ, hắn cũng không còn tâm trạng hiếu chiến.
Thứ nhất, chủ yếu là nếu ngu ngốc tiến bước nữa có thể nguy hiểm, thứ hai trời đã gần sáng, nếu Giản Tuỳ Lâm dậy, hắn không biết phải giải thích thế nào.