41
Tiểu tử Lý Ngọc này cũng ra oai quá mức rồi, Giản Tuỳ Anh đợi hai tuần mà cậu cũng chưa thấy đến công ty.
Giản Tuỳ Anh không tự mình gọi điện mà bảo thư ký Lương thúc giục.
42
Giản Tuỳ Anh sửng sốt, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại câu “sao không chết đi” của Lý Ngọc, thân thể như bị bỏng lửa, đốt cháy đến đau đớn.
Hắn thô bạo nhảy ngược lên: “Phá huỷ trận đấu của cậu liên quan gì đến tôi! Đáng lắm, cậu mà cởi quần cho tôi thượng từ sớm đã chẳng xảy ra chuyện này.
43
“Alo, anh. ” Đầu biên kia điện thoại truyền đến giọng nói sáng sủa tuổi trẻ của Giản Tuỳ Lâm.
“Cậu giờ đang ở đâu. ”
“Em ở trường học. ”
“Lập tức đến công ty.
44
Giản Tuỳ Anh bị bệnh chẳng nhẹ cũng chẳng nặng, hơi sốt, nhưng đầu óc hắn quay cuồng, nằm ở nhà hai ngày.
Hai ngày này ngoại trừ thư ký Lương gọi điện cho hắn với người đưa cơm, không một ai hỏi qua hắn.
45
Giản Tuỳ Anh sững sờ nhìn Lý Ngọc, từ từ đứng thẳng người, bàn tay đang ôm eo nhỏ vô thức mà rụt trở về.
Lý Ngọc vừa mới nhìn thấy, cơ thể lấy một tư thế kỳ quái mà dừng lại, sau đó cậu cố gắng thả lỏng người, nhìn Giản Tuỳ Anh rồi đến Tiểu Chu, lại từ Tiểu Chu nhìn sang Giản Tuỳ Anh.
46
Giản Tuỳ Anh cứ nghĩ Lý Ngọc sẽ chờ đi làm rồi đến, không nghĩ tới cậu lại đến thẳng nhà hắn.
Đến nhà cũng chẳng giống người bình thường gõ cửa để vào, mà mẹ nó lấy chìa khoá vào thẳng luôn.
47 Lý Ngọc từ cấp hai đến cấp ba, đều thuê phòng ở một mình ngoài trường học, năng lực tự gánh vác cuộc sống rất mạnh, còn Giản Tuỳ Anh đã tập thành quen có người hầu hạ, đại thiếu gia như hắn ăn cơm cũng có người đút tận miệng, cũng chẳng khác gì người tàn tật.
48 Giản Tuỳ Anh ở lại chỗ này một vài ngày. Lý Ngọc bên cạnh phòng hắn nhưng hắn chẳng có hứng thú ra khỏi cửa, nói gì đến chuyện hẹn hò tắm suối nước nóng.
49
Đốc công dẫn đoàn người vừa đi xem vừa giải thích tình hình, Giản Tuỳ Anh rất chăm chú nghe, thỉnh thoảng sẽ đưa ra một số vấn đề.
Sau khi quan sát xong bọn họ đi vào trong phòng, bên cạnh là giàn giáo bị gió thổi đến mức đổ thẳng xuống, còn nghe thấy cả tiếng sấm rền.
50 Giản Tuỳ Anh rất muốn nói chuyện liên tục với Lý Ngọc, hắn không biết Lý Ngọc có bị thương nặng hay không, hoặc có thể Lý Ngọc cũng không thể biết được, đây không phải là phim, hắn hiểu rằng nếu bị thương mà ngủ thì có thể không tỉnh lại được nữa.
51
Đầu gối Giản Tuỳ Anh như nhũn ra, lấp tức nửa quỳ nửa bò đi đến trước mặt cậu, nâng tay sờ sờ mặt cậu.
Vẫn còn ấm, hắn thở hắt ra một hơi.
” Lý Ngọc.
52 Sáng sớm ánh mặt trời tràn ngập cả toàn nhà, Lý Ngọc là người tỉnh lại trước, Giản Tuỳ Anh vẫn còn vùi đầu với mông vào trong chăn, nhẹ nhàng thở khò khè.
53
Hai người trẻ tuổi khoẻ mạnh, tỉnh lại lần nữa đã đói đến muốn kêu gào.
Kế hoạch của hai người đã ngâm nước nóng, phòng tổ chức đổi vé máy bay cho hai người lần nữa, để bọn họ nghỉ ngơi ở Tam Á vài ngày, cũng thuận tiện chờ thời tiết tốt hơn một chút, nếu không phải chờ ở sân bay nhiều giờ thì thật sự rất phiền phức.
54
Cơ hội thân thiết khó có được lại bị Giản Tuỳ Lâm đến quấy rối, Giản đại thiếu gia cực kỳ thất vọng.
Hai ngày sau hắn vẫn luôn tìm cách gần gũi với Lý Ngọc nhưng Tiểu Lâm ngày nào cũng ở bệnh viện, chăm sóc hắn từ trước đến sau, khiến cho hắn ngay cả tay Lý Ngọc cũng chẳng cầm được giây nào.
55 Hai người chia tay hơn nửa năm, đều hiểu rõ khát vọng cần phải giải toả, bọn họ tựa như dã thú không biết mệt mỏi, điên cuồng nhiệt tình mà dây dưa với nhau đến tận khi bầu trời tối đen.
56
Kiểu bỏ mất dịp may trong làm ăn như này, Giản Tuỳ Anh cũng đã trải qua không ít lần. Tức giận qua, hắn cũng ổn định tâm tình hơn.
Trường của Lý Ngọc cho nghỉ, nên hắn có lý do chính đáng để hẹn Lý Ngọc cùng ăn cơm.
57
Cuối cùng Giản Tuỳ Anh cũng đã khuyên được Lý Ngọc dịu hơn một chút, mới tránh phát sinh bạo lực ở bãi đỗ xe này.
Hai người chuẩn bị lên xe đi về.
58 Giản Tuỳ Anh chỉ muốn bắt tên Bạch tân Vũ kia chỉnh cho một trận, nhưng lại không thể không nghĩ đến dì. Vì thế hắn chọn hôm thời tiết đẹp mua ít đồ đến nhà dì, quả nhiên Bạch Tân Vũ không có nhà như Giản Tuỳ Anh dự tính.
59
Giản Tuỳ Anh biết chuyện này không thể đánh rắn động cỏ, chỉ âm thầm điều tra, tránh khỏi đắc tội người không thể đắc tội.
Hắn thật sự bị chọc giận, cho dù bên trong đến tột cùng là giấu chuyện bẩn thỉu gì, dám chơi Giản Tuỳ Anh hắn một vố như vậy, đừng nói đến đất, kể cả một viên sỏi hắn cũng không để cho hai người kia cầm được.
60
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Vacory
Beta: Dú
—————————————–
Giản Tùy Anh bày ra tư thế nhảy cầu tiêu chuẩn, "vù vù" một tiếng rơi xuống nước.