1 Tám năm, chỉ qua trong nháy mắt Tám năm trước, cậu bé năm nào cùng Cố Hải không có chuyện gì giấu nhau ấy chớp mắt đã trở thành người ngoại quốc. Cố Hải trong một lần ra nước ngoài tình cờ gặp Lí Thước.
2 Buối tối, tất cả đoàn phi công đều tham gia cắm trại ngoài trời. Bạch Lạc Nhân một mình ngủ trong trại, bên ngoài từng đợt gió lạnh gào thét. Chiếc áo lông cừu của Bach Lạc Nhân ướt đẫm mồ hôi.
3 Bạch Lạc Nhân và Dương Mãnh đang nói chuyện hết sức vui vẻ thì một cảnh sát đi tới, gõ lên đầu Dương Mãnh một cái rồi đi đến trước mặt hai người, ném xuống một chồng tài liệu, " Đây là báo cáo của tuần mới, phải chuyển ngay tới phân cục" Dương Mãnh hậm hực nhận lấy tập tài liệu, thở dài " nói chuyện một chút cũng không yên thân!" "Để tôi đưa cậu qua, xe tôi đỗ bên ngoài" "Được" Dương Mãnh vui vẻ cười he he, " Hôm nay tôi sẽ thử cảm giác ngồi xe quân đội.
4 Buổi tối, Bạch Lạc Nhân vừa mới ngủ liền nhận được điện thoại của chỉ đạo viên. "Tiểu Bạch à, ngày mai doanh đội chúng ta tổ chức tiệc chúc mừng, cậu nhất định phải đến a!" Bạch Lạc Nhân yên lặng một lúc lâu mới lên tiếng " Ở trong doanh trại hay ở bên ngoài ?" Là một yến tiệc ở tầng 5 của trung tâm hội trường quốc tế, bữa tiệc đã đặt xong rồi, cậu đừng có tìm lí do thoái thác.
5 Cố Hải cứ như vậy mà nhìn Bạch Lạc Nhân, nhìn bộ quân phục của cậu, soái khí hào hùng đứng ngay bên cạnh mình. Trong lòng Cố Hải chợt đau nhói, cục u ác tính đã kìm nén trong tám năm lại bắt đầu tái phát tràn ra từ đáy lòng, nuốt chửng toàn bộ dây thần kinh và lục phủ ngũ tạng cậu.
6 " Tôi là súc sinh? Vậy cậu là cái gì? Gia súc?" Cố Dương lạnh lùng hướng ánh mắt qua, lời nói cũng tàn nhẫn không hề lưu tình,"Tôi làm chuyện thất đức, vậy cậu làm được mấy chuyện tích đức rồi? Tôi làm bị thương chính em trai mình, còn cậu thì làm tổn thương chính cả bố đẻ mình! Lúc cậu bị thương là ai cả ngày vì cậu hao tâm tổn sức? Cậu đã từng biết ơn chưa?.
7 Lưu Xung ôm một chồng tài tiệu đi vào phòng nghiên cứu, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân và một vài kỹ sư đang cắm đầu vào một bản vẽ thảo luận gì đó rất nghiêm túc, cậu không tiện đến trước làm phiền, liền đứng ở chỗ Bạch Lạc Nhân chờ.
8 Hai con ngươi mắt tối sầm của Bạch Lạc Nhân như hai nhát dao cứa qua tim Cố Hải. "Cậu gọi tôi ra đây, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, kì thực chỉ để tôi nghe một câu cuối cùng đó đúng không ?" Cố Hải mặt cười tâm không cười nhìn Bạch Lạc Nhân, " Cậu vẫn cứ hiểu tôi như vậy.
9 Hôm sau Lưu Xung mới biết, thì ra cái người cậu đối chọi gay gắt ngày hôm qua lại chính là thần tượng trong lòng mình. "Cái gì, cậu ta chính là Cố Hải? Chính là vị thanh niên không tầm thường của donh nghiệp đó?" Bạch Lạc Nhân cười nhạt: "Đúng, cậu ta còn là con trai của Cố Uy Đình.
10 Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, "Chưa từng ăn qua sủi cảo ngon như vậy. " Cố Hải nhìn sâu vào gương mặt gần kề ngay trước mắt, những đường nét rõ ràng thẳng tắp như được phác họa trên mặt, ngũ quan quen thuộc ngày trước khi trưởng thành càng thêm tuấn mĩ.
11 Khương Viên và Cố Uy Đình chuyển tới sống ở đại viện của quân khu đã 7 năm, trong quãng thời gian này, số lần Bạch Lạc Nhân tới thăm chỉ đếm trên đầu ngón tay, có khi Khương Viên nhớ con trai, liền dựa vào thân phận của mình chạy đến doanh trại Bạch Lạc Nhân thăm cậu, mấy năm nay, Bạch Lạc Nhân và Khương Viên gặp nhau còn nhiều hơn số lần cậu gặp Bạch Hán Kỳ.
12 Ba ngày sau, Bạch Lạc Nhân giữa trăm công nghìn việc dành chút thời gian đi xem mắt, có thể thấy rằng Bạch thủ trưởng rất coi trọng lần xem mắt này. Cô gái đến quán cafe trước, chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài ngắm phong cảnh để làm dịu đi tâm trạng hồi hộp.
13 Cố Hải từ cổng công ty đi ra, đang muốn đi tới bãi đỗ xe, đột nhiên thấy xe của Bạch Lạc Nhân. Cậu ấy quả thật bị kích động rồi. . . . . . . . . . . Trong lòng Cố Hải có vài phần đắc ý, nhưng lại không biểu lộ ra mặt, vẫn giữ hình tượng nghiêm túc của tổng giám đốc như trước, mặt không cảm xúc đi về phía Bạch Lạc Nhân.
14 Đối diện với công ty Cố Hải có một quán trà, Nhã Tĩnh ngồi ở đó đợi Cố Hải. "Tình trạng mẹ cô thế nào rồi?" Nhã Tĩnh gầy đi rất nhiều, ánh mắt không còn thần thái như ngày thường.
15 Ngày 25 tháng chạp, văn phòng Cố Hải chính thức nghỉ lễ, đám chị già bị nhốt trong lồng bấy lâu đều giống như từng con từng con chim nhỏ xinh đẹp bay về phía sào huyệt nơi khu dân cư đông đúc, đi hưởng thụ quãng thời gian được làm trăng sáng giữa trời sao ngắn ngủi.
16 Ngay sau hôm Cố Hải đồng ý giúp Nhã Tĩnh, liền gọi điện nói với Cố Uy Đình. Cố Uy Đình nghe xong rất vui vẻ, cũng không hề trách Cố Hải đột nhiên đưa ra quyết định, cũng không túm lấy cậu mà hỏi đông hỏi tây về tình hình gia cảnh nhà gái, chỉ không ngừng gật đầu nói tốt.
17 Xâm nhập vào không phận nước ta là một chiếc máy bay trinh sát không rõ lai lịch, sau khi Bạch Lạc Nhân điều khiển phi cơ hướng lên không trung, cấp tốc tìm kiếm vị trí của chiếc máy bay trinh sát, nhưng do chiếc này thể tích nhỏ, tín hiệu bức xạ hồng ngoại ít, rada khó có thể dõ xét và theo dõi.
18 Thật kỳ lạ. . . . . . . Bạch Lạc Nhân nhìn bốn bề, xung quanh đều là đồng không mông quạnh, rong rêu phủ đầy, giống như một tấm thảm, mà vị trí của cậu là một chỗ đất cao, bốn phía đều là đầm lầy thấp trũng, xem ra lúc còn ngồi trên máy bay đã phán đoán sai, thế này thật may mắn, cậu vừa hay lại đáp xuống đúng một mặt đất cứng trên đầm lầy.
19 Bạch Lạc Nhân ăn xong mới chợt nghĩ ra, hô lớn về phía đối diện: "Vùng nguy hiểm như này, vợ cậu cũng cho cậu đi sao?" Vợ tôi ? Cố Hải xao lãng không nhớ ra, Bạch Lạc Nhân nói vợ là ai.
20 Chớp mắt trời đã tối, Bạch Lạc Nhân quay đầu nhìn Cố Hải. "Chúng ta phải làm sao? Ngồi đây đợi cứu viện hay trời sáng thì quay về?" "Quay về?" Cố Hải hừ lạnh một tiếng, "Nếu mà nhìn khu vực đầm lầy này mà nói, chúng ta có thể đi ra ư? Lúc tôi qua đây còn có cậu ở đối diện kéo, bây giờ tôi cũng sang bên này rồi, lấy ai kéo chúng ta?" Bạch Lạc Nhân ho nhẹ một tiếng, "Trước đấy bao nhiêu đầm lầy như vậy cậu đều vượt qua, còn thiếu chỗ này sao?" "Lúc ấy lo lắng thì có động lực, hiện tại không còn động lực nữa, chỉ muốn nằm.